Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 567

Ba người tìm một nhà tửu lầu ngồi xuống.

“Sở thiếu, Lâm thiếu, các ngươi hiện tại thực lực hẳn là rất cao đi, cái tên béo chủ quản kia có phải là bị các ngươi dọa chạy hay không?” Hạ Sơn có chút tò mò hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng có thể xem là như vậy.”

Hạ Sơn vuốt ve cằm, có chút hưng phấn nói: “Bởi ta nói hắn như thế nào đột nhiên lại chạy, các ngươi hiện tại rất lợi hại đi."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Còn chắp vá đi."

“Vừa mới cái tên chủ quản kia kêu các ngươi là tiền bối, chẳng lẽ các ngươi đã là Hồn Sư?” Hạ Sơn có chút nghi hoặc hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"

Hạ Sơn trừng lớn mắt, nhìn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, có chút kinh ngạc nói: “Mấy năm không thấy, các ngươi đều đã trở thành Hồn Sư là đại nhân vật!"

“Hồn Sư mà thôi, cũng không được coi là đại nhân vật gì.” Sở Diệp cười cười nói.

Hạ Sơn: “.....” Đối với hắn mà nói, Hồn Sư đều là đại nhân vật.

“Ngươi chất cũng không tệ phải không! Mấy năm nay, cũng có kỳ ngộ đi.” Sở Diệp hỏi.

Hạ Sơn có chút đắc ý cười cười, nói: “Đúng vậy! Tuy rằng so không được với các ngươi, bất quá, ta cũng gặp được một ít cơ duyên."

Mấy năm trước, trong một lần vận chuyển một đám hàng hóa, Hạ Sơn gặp phải hung thú tập kích, người của thương đội tứ tán mà chạy, sau đó, thương đội đành bỏ tiền ra bồi thường cho chủ hàng.

Hạ Sơn vận khí không tồi, trong lúc mọi người hoảng thay nhau chạy khắp nơi hắn cũng vậy, nhưng hắn may mắn phát hiện một cái động phủ, là do một Hồn Sủng Sư lưu lại.

Hạ Sơn ở trong động phủ, tìm được một ít dược tề cùng linh thảo.

Nhờ có cái cơ duyên đó, mà thực lực của Hạ Sơn cùng Hỏa Vân Mã tiến bộ vượt bậc. . Đam Mỹ H Văn

Bởi vì thực lực của Hạ Sơn tiến bộ quá nhanh, lúc đầu còn không có gì, nhưng sau đó thì một ít người trong thương đội lại bắt đầu ghen ghét. Thậm chí có lời đồn nói, năm đó Hạ Sơn nhân lúc mọi thứ hỗn loạn mà lấy đi số hàng hóa kia, nên mới có thể có tiền, rồi tốc độ tu luyện mới nhanh như thế.

Hạ Sơn thì cảm thấy thanh giả tự thanh, ngay từ đầu cũng không lưu ý đến chuyện này, sau một thời gian mới phát hiện chính mình đã bị mọi người bài xích, người tìm mình vận chuyển hàng hóa cũng càng ngày càng ít.

Mấy năm nay, Hạ Sơn đã đem những thứ năm đó hắn nhặt được ở trong động phủ sử dụng gần hết, mà trên người cũng chỉ còn dư lại ba lọ Bồi Nguyên dược tề.

Do nhiệm vụ lần này tiền công khá cao nên khi thương đội mời hắn tham gia hắn cũng không nghi ngờ gì nên đã nhận, nhưng không ngờ.

“Ta lần này sợ là bị bằng hữu hãm hại.” Chuyện của Bồi nguyên dược tề. Hắn trước đó không lâu đã nói cho vị bằng hữu tên Hồng Ích nghe, kết quả không ngờ tên bằng hữu kia lại đi nói với tên quản sự.

Mà lần vận chuyển hàng hóa này cũng là Hồng Ích giới thiệu cho hắn, hắn vốn dĩ đã tiếp nhận một nhiệm vụ khác, nhưng bởi vì Hồng Ích quá nhiệt tình mời nên hắn mới đồng ý tham gia nhiệm vụ này.

Sở Diệp cười cười, nói: “Thực hảo."

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp có chút vô ngữ nói: “Ta bị người ta hại, mà ngươi còn ở đó nói tốt là sao?”

Sở Diệp cười cười, nói: “Ý ta là ngươi cuối cùng cũng biết mình bị người ta hại."

Hạ Sơn: “.....” Ở trong lòng Sở Diệp, hắn chính là tên ngốc sao?

“Sau này nên cẩn thận hơn đi.” Sở Diệp nói.