Tư Đông Phong nhíu lại mày, nói: “Là hắn a! Vậy thì hình như không có khả năng, nếu hắn có bản lĩnh như vậy, thì đã sớm tuyên dương cho cả thành biết rồi ” Hắn quá rõ tính cách của Điền Tịnh Tư, tên kia chỉ cần làm ra được chút chuyện thì cũng sẽ đánh trống khua chiên khắp nơi rồi, làm sao mà chịu an tỉnh tới giờ.
Tư Nam Nguyệt nghiêng đầu, nói: “Có lẽ cũng là kẻ thích giả heo ăn thịt hổ.”
Tư Đông Phong nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không phải không có khả năng.”
Điền Tịnh Tư là luyện khí sư tốt nhất ở Lưỡng Giới Thành, nhưng đối phương lại rất thích luyện dược, Điền Tịnh Tư trong việc luyện khí thì rất có thiên tư, nhưng khi luyện chế dược tề thì lại biểu hiện cực kỳ kém cỏi, một ít loại dược tề bình thường chỉ cần qua tay Điền Tịnh Tư đều sẽ biến thành độc dược.
Dược tề một đạo, luyện dược vốn là cái động không cái nếu không phải Điền Tịnh Tư có thể luyện khí kiếm tiền thì đã sớm táng gia bại sản.
Đương nhiên hắn không phải là không có thành tựu, trước kia hắn có luyện ra một loại dược tề đó vốn là để dẫn dụ côn trùng, nhưng kết quả hắn lại luyện thành thuốc diệt côn trùng, nhưng hiệu quả cũng không tệ.
Do Điền Tịnh Tư từng làm ra loại dược tề giống như Hoàng Sát dược tề, nên hắn trở thành kẻ có hiềm nghi lớn nhất.
“Còn có người nào khác không?” Tư Đông Phong lại hỏi.
“Cuối cùng còn một người và cũng là người có khả năng nhất là Lâm Sơ Văn."
Tư Đông Phong đột nhiên hướng tới Tư Nam Nguyệt nhìn qua đi, “Lâm Sơ Văn? Như thế nào lại là hắn? Lâm Sơ Văn chính là hoạn thú sư."
Hoạn thú tuy rằng chỉ là một tiểu đạo, nhưng cũng phải tốn rất nhiều thời gian chiêm nghiệm, nếu thân phân của Lâm Sơ Văn vừa là hoạn thú sư kiêm luôn Dược Tề Sư hai chức, vậy cũng thật sự là đáng sợ.
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng là có chút không thể tưởng tượng, bất quá hắn xác thật thực khả nghi, hôm trước muội ngẫu nhiên biết được Sở Diệp và Lâm Sơ Văn khi đi Hầu thôn, giúp Hầu thôn giải quyết vấn đề Huyết linh quả, Lâm Sơ Văn đã luyện chế ra ủ chín dược tề, giúp Huyết Linh quả mau thành thục, tránh đi nạn châu chấu đột kích."
Tư Đông Phong tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Có việc này?”
Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Ủ chín dược tề có không ít loại, có rất nhiều loại, có những loại có cách luyện chế rất đơn giản, nhưng loại này có tác dụng phụ rất lớn, nhưng mấy cây Huyết Linh Thụ ở Hầu thôn sau khi sử dụng Ủ chín dược tề lại không xảy ra vấn đề, nếu không thì Huyết Linh Thụ đã sớm héo tàn, mà người Hầu thôn cũng không biết Lâm Sơ Văn đã sử dụng lại dược tề gì.
Bất quá, mặc kệ như thế nào, có thể luyện chế ra dược tề có thể ủ chín Huyết Linh Quả thì đã đại biểu dược tề thuật sẽ không quá kém.
Tư Đông Phong cau mày, nói: “Hẳn là không phải đâu.” Luyện chế dược tề vốn sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu Lâm Sơ Văn thật sự là Dược Tề Sư thì căn bản không cần phải cực cực khổ khổ đi làm hoạn thú sư.
“Ngay từ đầu, khi muội đi tra về Lâm Sơ Văn cũng cảm thấy không giống, nhưng khi muội cẩn thận điều tra một chút, thì lại cảm thấy hơn phân nửa chính là hắn.” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong có chút không hiểu nói: “Nói như thế nào.”
“Muội đã đi điều tra một chút về thân thế của Lâm Sơ Văn, gia gia hắn chính là Dược Tề Sư, và khi hắn còn là Hồn Sĩ thì đã luyện chế ra một ít dược tề.” Tư Nam Nguyệt nói.