Giống như Tiền lão gia tử dự đoán thú triều tổng cộng có ba đợt, một đợt qua đi, một đợt lại tới, chạy dài không dứt, rất nhiều Hồn Sư ứng phó xong đợt thứ nhất chưa kịp nghĩ ngơi lại gặp phải đợt thứ hai thì đã kêu khổ không ngừng.
Đám người Tư Đông Phong thực lực vẫn là rất cao cường, mấy vị đệ tử của Không Minh lão tổ mỗi người tự hiện thần thông, ba đợt thú triều đêu bị họ nhất nhất chắn xuống.
Vì chặn lại ba đợt thú triều này Lưỡng Giới Thành đã chết mười ba Hồn Sư, còn có mấy Hồn Sư nhân lúc loạn lạc mà trốn đi.
Tuy rằng vì chặn lại thú triều, tổn thất thảm trọng, nhưng lần này Lưỡng Giới Thành thu hoạch cũng là không ít.
Thú triều qua đi, để lại đại lượng thi thể hung thú, người tham dự tác chiến đều được phân chia không ít.
Thú triều tuy đã lui, nhưng tình thế như cũ cũng không lạc quan.
Đám người Tư Đông Phong đang tề tụ ở khi trung tâʍ ɦội nghị, sắc mặt vài người đều không phải là quá tốt, tổn thất quá lớn, Tư Phi Tuyết Tư Bắc Mạch đều đã bị thương, Hồn Sư cùng Hồn Sĩ thường trú Lưỡng Giới Thành cũng thiệt hại không ít.
“Trước mắt thú triều tuy rằng lui, bất quá, nguy cơ cũng không có qua đi, nạn châu chấu lại chuyển biến xấu.”
Giờ đây nội thành Lưỡng Giới Thành đã bị tàn phá rất nhiều, giờ mà gặp thêm thú triều thì cũng không biết làm sao để ứng phó.
Tư Nam Nguyệt cau mày, nói: “Căn cứ vào tin tức truyền tới quy mô của châu chấu đàn đã mở rộng."
Tư Đông Phong nhấp môi, “Cần thiết nhất bây giờ là cắt giảm số lượng châu chấu, một khi châu chấu đàn đem thảm thực vật chung quanh đây ăn sạch, thì thú triều sớm muộn gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại."
Lưỡng Giới Thành đã chết mười mấy Hồn Sư, nếu là tiếp tục có người chết nữa thì nhân tâm sợ là sẽ tan, trước mắt đã có không ít đào binh, tình thế nếu cứ tiếp tục chuyển biến xấu, thì người chạy ra ngoài sẽ càng nhiều.
“Đám châu chấu này số lượng quá nhiều, ta tình nguyện đối mặt với mấy chục chỉ Chiến Tướng hung thú, cũng không muốn đối mặt với đám sâu che trời lấp đất kia, tại sao không có cách nào gϊếŧ hết chúng một lần một vậy." Tư Nam Nguyệt có chút chán ghét nói.
Tư Tây Hàn trầm mặc một hồi, nói: “Ta chú ý thấy Hồn Thú của Lâm Sơ Văn rất có ý tứ."
Tư Nam Nguyệt híp mắt, nói: “Ngươi nói, chỉ hồ ly cùng con bướm kia sao?"
Tư Tây Hàn gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai chỉ Hồn Sủng kia có thể dụ dỗ hung thú gϊếŧ hại lẫn nhau, trong thú triều đã phát huy ra tác dụng rất tốt, không biết hai chỉ Hồn Sủng kia có thể hay không dụ dỗ châu chấu gϊếŧ hại lẫn nhau."
Tư Phi Tuyết thở dài, nói: “Thất Thải Huyễn Điệp ảo thuật nhất lưu, nếu Lâm Sơ Văn có thể đem con bướm tới Chiến Tướng cấp 9 thì có lẽ có thể xoay chuyển được cục diện trước mắt, nhưng dựa theo tình huống hiện tại xem ra, hẳn là không có khả năng."
Tư Tây Hàn nói: “Chỉ sợ là không dễ dàng, trong châu chấu đàn là có Châu Chấu Vương dẫn đường."
Châu Chấu Vương kỳ thật là do tiểu độc vương phía sau màn lãnh đạo, không dễ dàng bị mê hoặc như vậy. Mặc dù hai chỉ Hồn Sủng là hồ ly cùng con bướm có thể tạo được tác dụng, nhưng ảnh hưởng cũng chỉ là hữu hạn.
“Ngũ Độc lão quái đúng là đồ vương bát đản, táng tận thiên lương.” Tư Phi Tuyết rầu rĩ nói.
Tư Phi Tuyết vốn cảm thấy Ngũ Độc lão tổ cùng Lưỡng Giới Thành bọn họ đối nghịch, chỉ là vì muốn tương trợ cho tiểu độc vương tiến giai Hồn Vương, nhưng từ tình huống hiện tại xem ra, thì Tư Phi Tuyết cảm thấy đối phương trừ bỏ muốn tưởng trợ tôn tử thành tựu Hồn Vương tông sư, còn muốn huỷ diệt cả Lưỡng Giới Thành của bọn họ.