Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trở về không lâu, Hồ Minh Nguyệt đã tiến đến bái phỏng.
“Hồ đạo hữu, đã lâu không thấy a!"
Hồ Minh Nguyệt cười, nói: “Đã lâu không thấy a! Hai vị đi ra ngoài lại làm ta lo lắng không thôi."
“Hồ đạo hữu tai sao lại lo lắng cho ta cùng Sơ Văn?"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đây là đương nhiên, bởi kiếm được một hàng xóm giống như Sở thiếu, Lâm thiếu là không dễ a! Sau khi hai ngươi rời đi, Tiền lão gia tử cũng rất bất an đâu, liền sợ hai vị không ở đây mà thú triều lại phát sinh."
Sở Diệp cười gượng một tiếng, nói: “Thì ra là như vậy a!”
Hồ Minh Nguyệt đây là lo lắng bọn họ mà chết, thì khi gặp phải thú triều thì không biết phải làm sao, Tiền gia cũng quá giống cá mặn.
“Nói thật hai vị đúng là quá thân mật, đi đâu đều phải đi cùng nhau, dù cơ nghiệp lớn như vậy, nói ném liền ném."
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Động phủ của Sở Diệp thứ tốt không ít mà giá trị của cái động phủ này đã tăng lên mấy lần từ khi nó rơi vào tay Sở Diệp, vậy mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nói đi là đi.
Nếu Hồ gia cũng như vậy, tất nhiên là phải có người lưu lại trấn thủ.
Hồ gia có hai Hồn Sư, nếu là muốn ra ngoài, thì cũng phải là luân phiên ra ngoài, ít nhất phải lưu lại một người tọa trấn.
Sở Diệp híp mắt mắt, đại khái cũng biết Hồ Minh Nguyệt đang nói gì.
Vốn dĩ đi lấy truyền thừa ở rừng Sương Mù, thì một mình Lâm Sơ Văn đi cũng là đủ rồi, bất quá, hắn không yên lòng, động phủ không có có thể làm lại, còn người nếu mà xảy ra chuyện, liền không cón gì bù đấp được."
May mắn là có hắn đi theo cùng, nếu không Sơ Văn chỉ có một mình thì làm sao mà ứng phó được đám Ô Phong đạo tặc kia.
“Trong khoảng thời gian này, hai vị đã đi du ngoạn nơi nào a!” Hồ Minh Nguyệt tò mò hỏi.
Sở Diệp thuận miệng bậy bạ, nói: “Đi ra ngoài đi dạo thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Như vậy! Lại nói tiếp, khi hai vị rời đi không lâu, thì đã xảy ra một sự kiện."
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Chuyện gì."
“Ô Phong đạo tặc đoàn đã bị diệt.” Hồ Minh Nguyệt nói.
Sở Diệp nhướng mày, nói: “Sao, đã chết hết!"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ô Phong đạo tặc đoàn vậy mà cũng có lúc lật thuyền trong mương, khi chợ chung diễn ra chúng đã đánh cướp không ít thương đội, tài sản chất cũng không ít, không biết ai đã nhặt được tiện nghi."
Sở Diệp: “....” Hắn cùng Lâm Sơ Văn ở trong mắt Ô Phong đạo tặc đoàn là dê béo, mà Ô Phong đạo tặc đoàn ở trong mắt người khác cũng là dê béo a!
Sở Diệp thầm nghĩ: Xử lý xong Ô Phong đạo tặc đoàn, hắn cũng thu được không ít thứ. Một ít thứ giá trị không cao, thì hắn đã đem bán đi, còn dư lại một ít, hắn còn không có cẩn thận kiểm tra.
“Nghe nói, trên tay bọn chúng có một gốc cây non Thanh Linh trà thụ. Không biết có chết héo hay không?" Hồ Minh Nguyệt nhàn nhạt nói.
Sở Diệp có chút khϊếp sợ nói: “Thanh Linh trà thụ. Có thể ôn dưỡng thần hồn."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, là Thanh Linh trà thụ."