Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm rời đi đã hơn sáu tháng, nay cũng đã quay lại động phủ.
Tiểu Bạch cùng Mặc Nắm trở về làm Sở Diệp có chút cao hứng, chậm rãi mà thoát khỏi bóng ma của chuyện bồi dưỡng Ngân Sí Ong.
Hai đứa nó đã rời đi thời gian dài như vậy, Sở Diệp cũng rất hoài niệm, nhìn thấy hai đứa trở về tâm tình Sở Diệp cũng tốt lên không ít.
Nửa năm trôi qua mà thực lực của Mặc Nắm vẫn như cũ dừng lại ở cấp 9, mà Tiểu Bạch thì đã là rồi Chiến Tướng cấp 2 đỉnh phong, khí thế trên người Tiểu Bạch đã ẩn ẩn muốn bước vào Chiến Tướng cấp 3. Huyết khí cũng nồng đậm hơn.
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, âm thầm đánh giá Tiểu Bạch trong nửa năm nay tuyệt đối không có nhàn rỗi.
“Tiểu Bạch, ngươi như thế nào mà làm cho mình nhìn như cục đất vậy, dơ muốn chết à, ngươi như vậy thì sẽ không có con cọp mẹ muốn ngươi đâu, nhưng đại khái cũng không sẽ có con mèo cái nào đó sẽ chịu ngươi." Tiểu Bạch có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Diệp, tỏ vẻ hắn mới không cần cọp mẹ cũng không cần mẫu miêu.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, lắc đầu, thầm nghĩ: Sở Diệp rõ ràng rất tưởng niệm Tiểu Bạch, vậy mà khi nó trở lại thì lại nói móc nó.
“Đi để ta tắm cho ngươi, cả ngươi đều thối muốn chết a!"
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Sở Diệp một hồi, rồi gật đầu.
Sở Diệp đem Tiểu Bạch thả vào trong thau tắm, rồi giúp cho Tiểu Bạch tắm qua ba lần, mới miễn cưỡng đem Tiểu Bạch tắm rửa sạch sẽ.
Tiểu Bạch được tắm rừa liền thoải mái dễ chịu, vẻ mặt cao ngạo đem nhẫn không gian ném cho Sở Diệp.
Sở Diệp đem linh hồn lực thâm nhập vào trong nhẫn không gian, trong nhẫn không gian vốn chứa những thứ mà Sở Diệp đã đưa cho Tiểu Bạch, nhưng nay những thứ đó đã không còn. Thay thế là đại lượng thú cốt, thú cốt mà Tiểu Bạch đem về đều có phẩm chất khá cao, hơn nữa đều là thú cốt của Chiến Tướng cấp Hồn Thú, hẳn là đều là chiến lợi phẩm của Tiểu Bạch.
Sở Diệp đếm đếm, thú cốt tổng cộng sáu loại, Tiểu Bạch ít nhất đã xử lý sáu đầu Chiến Tướng hung thú.
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt dao động một chút, thầm nghĩ: Tiểu Bạch rời đi trong khoảng thời gian này, quả nhiên là không có nhàn rỗi a!
“Tiểu Bạch rất lợi hại nha.” Sở Diệp khích lệ nói.
Tiểu Bạch ngạo nghễ dương đầu, ý nói đó là chuyện đương nhiên.
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Tiểu Bạch tuy rằng hơi khó hầu, nhưng vẫn là rất hiểu chuyện, đi ra ngoài rèn luyện mà còn không quên mang thú cốt về cho hắn.
“Mặc Nắm vẫn chưa tìm được sát khí sao?” Sở Diệp hỏi.
Tiểu Bạch cau mày, lắc lắc đầu, nói: “Còn không có tìm được, bất quá có chút tin tức.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Có tin tức thì cũng tốt việc này không cần nóng nảy, từ từ tới, vẫn là lấy an toàn làm trọng."
Tiểu Bạch gật gật đầu, không kiên nhẫn nói: “Biết, biết."
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, cảm thấy chính mình giống như lão phụ thân nhọc lòng vì con, còn Tiểu Bạch giống như hài tử phản nghịch.
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Sở Diệp rồi chạy đi tìm Lâm Sơ Văn để lấy dược tề.
Lâm Sơ Văn luyện chế đại lượng dược tề, nên cũng có keo kiệt với Tiểu Bạch, đầu tiên giúp Tiểu Bạch kiểm tra thân thể, rồi lấy ra không ít dược tề chữa thương đưa cho nó.
Trên người Tiểu Bạch có không ít vết thương, bất quá đều là tiểu thương, tu dưỡng một chút là tốt rồi.
“Ở bên ngoài quá vất vả, lần này trở về tu dưỡng thêm mấy ngày rồi hãy đi tiếp.” Lâm Sơ Văn vuốt ve đầu Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch lắc đầu tỏ vẻ nó là anh dũng chiến thú không cần nghỉ ngơi quá nhiều, chiến đấu mới chính là cách tu dưỡng tốt nhất.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, đối với tính cố chấp của Tiểu Bạch cũng chỉ bất đắc dĩ.
Tiểu Bạch nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi gần đây đang bận rộn giúp Ngân Sí Ong tiến giai phải không, làm tới đâu rồi?”
Sở Diệp cười gượng một tiếng, nói: “Xác suất thất bại quá cao."
“Tiểu ong mật huyết mạch quá kém, thất bại cũng là bình thường.” Tiểu Bạch nhàn nhạt nói.
Sở Diệp: “.....” Đạo lý này hắn cũng hiểu, chỉ là không cam lòng.
Tiểu Bạch dùng móng vuốt vỗ vỗ ngực, nói: “Yên tâm, chờ ta trở thành Vương giai đại sát tứ phương, thì sẽ tốt hơn đám ong mật kia."