Dọc theo đường đi, Sở Diệp tiếp không ít ánh mắt quái dị.
“Ngươi có thể tiến vào Hồn Thất không a!” Sở Diệp chịu không nổi nói.
Tiểu Bạch hổ bất mãn cào cào quần áo Sở Diệp, bất mãn hỏi: “Vì cái gì."
Sở Diệp: “....” Vì cái gì, Tiểu Bạch thật là không biết tự hiểu lấy a! Không chịu nhìn lại coi bây giờ nó nhìn giống con gì a! Hắn thân là một đại nam nhân lại mang theo một con Tiểu Bạch miêu nhìn vào rất kỳ quái a!
“Thực mất mặt a!” Tiểu Bạch hổ chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao?
Tiểu Bạch hổ truyền âm cho Sở Diệp, nói: “Tuyết Bảo nói, ngươi trước kia còn đi cửa hàng hương phấn mua phấn son."
Sở Diệp: “....” Tuyết Bảo cùng Tiểu Bạch hổ có quan hệ tốt khi nào vậy, còn đem mấy tiểu sử không tốt của hắn nói ra, không phải hai đứa nó là kẻ thù sao?
“Ta không phải đi mua phấn son, mà là đi mua phấn hoa.” Sở Diệp nghiêm túc nói.
Tiểu Bạch hổ ngẩng đầu tỏ vẻ đều như nhau cả.
Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Không giống nhau, hai cái đó khác xa nhau rất nhiều?
“Mua cái kia, mua cái kia.” Tiểu Bạch hổ nắm Sở Diệp đầu tóc nói.
Sở Diệp nhìn mấy quày hàng bán thịt hung thú, nói: “Mua nhiều ít a!"
“Mua hết.” Tiểu Bạch hổ hào khí nói.
“Nhiều như vậy, ngươi ăn tới khi nào mới hết a!"
Tiểu Bạch hổ hai tròng mắt lấp lánh sáng lên nói: “Rất mau.”
Tiểu Bạch hổ gần đây cảm giác được bản thân sắp tiến giai, luôn có cảm giác ăn không đủ no, nên mới muốn mua nhiều thịt hung thú như vậy.
Sở Diệp: “.....” Thật là một con hổ thùng cơm.
Tuy rằng trong lòng chửi thầm không thôi, nhưng Sở Diệp cũng không có keo kiệt, tốn 5000 đồng vàng, đem tất cả những loại thịt mà Tiểu Bạch hổ chỉ định mua hết, tổng cộng trên 1000 cân.
Tiểu Bạch hổ tuy vẫn luôn trong hình thái tiểu miêu nhưng sức ăn lại càng ngày càng tăng, ngay từ đầu, Tiểu Bạch hổ một ngày chỉ cần ăn một con gà, này đã là năm con gà nhưng còn có chút ăn không đủ no.
“Mua cái kia, mua cái kia."
Tiểu Bạch hổ chỉ vào một cái viên cầu nói.
Sở Diệp; “....” Tiểu Bạch hổ biết cái kia là cái gì sao? Cái đó là tú cầu chỉ có nữ tử mới cần sử dụng loại đó a! Hắn trên người có một con Bạch Li Miêu đã đủ kỳ quái nếu còn đi mua tú cầu nữa thì cũng quá kỳ quái.
Sở Diệp nhíu mày, nói: “Không mua.” Bạch Li Miêu tựa hồ rất thích chơi những thứ có hình tròn, mà Tiểu Bạch là chỉ con tiểu li miêu trá hình mà thôi a! Mà cũng đi thích cái này sao?
Tiểu Bạch hổ có chút bực mình mà cào tóc Sở Diệp.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Tiểu Bạch thích, liền mua cho nó đi."
Sở Diệp: “...... Được, đi mua.”
Sở Diệp rất nhanh đã phát hiện, Tiểu Bạch không những đối với tú cầu cảm thấy hứng thú, đối với những vật có hình cầu đều cảm thấy hứng thú, mà các loại có kích thước lớn nhỏ màu sắc khác nhau nó cũng thích, mà trong cửa hàng cũng có không ít, cuối cùng bọn họ mua cả rương cầu.
----------------------------------------