Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 287

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp ăn no nê, liền trở về biệt viện đã thuê trước đó.

Sở Diệp thuê một cái biệt viện ở đó có một mảnh đào viên, Sở Diệp đem một đàn nhỏ Ngân Sí Ong phóng ra ra đó.

“Lâm Sơ Văn, ngươi đi ra cho ta."

Sở Diệp đang ở trong phòng sửa sang lại nhẫn không gian, bên ngoài bỗng nhiên truyền vào tiếng la hét ầm ĩ lên.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Hình như là người nhà ngươi tìm tới."

Lâm Sơ Văn mặt trầm xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy!

Sở Diệp có chút khó chịu nói: “Khẳng định là Lâm Mộng Dung đi tọc mạch, nếu không làm sao có thể nhanh như vậy đã tìm tới cửa."

Lâm Sơ Văn gật đầu, có chút mệt mỏi nói: “Chất là không sai!

Lần trước không bắt được Lâm Sơ Văn nên trong lòng Lâm Tư Tuyết vẫn còn canh cánh chuyện kia nay vừa nghe Lâm Sơ Văn đang ở đây cô ta liền nhanh chân chạy tới đây.

Sở Diệp híp mắt mắt, không vui nói: “Nha đầu chết tiệt kia thật là làm ta chán ghét!"

Lần trước Sở Diệp thông qua Ngân Sí Ong mà nhìn thấy Lâm Tư Tuyết, lúc ấy ấn tượng của Sở Diệp đối với cô ta đã không tốt lắm, cảm thấy đối phương miệng mồm chanh chua, không biết an phận, nay lại nghe cô ta lớn giọng kêu to thì đã trực tiếp cảm thấy chán ghét không gì bằng.

Sở Diệp tâm thần vừa động, Ngân Sí Ong vốn đang ở trên cây đào nghỉ ngơi, liềm hướng tới Lâm Tư Tuyết mà nhào qua.

Lâm Tư Tuyết vốn còn hùng hổ ra giọng, nhưng cừa nhìn thấy đối diện có Ngân Sí Ong bay tới, đại kinh thất sắc, không ngừng phất tay đánh Ngân Sí Ong.

"Các ngươi làm gì, tránh ra, tránh ra.”

Ngân Sí Ong vây quanh Lâm Tư Tuyết đuổi cũng không đi, có mấy con Ngân Sí Ong xem đầu Lâm Tư Tuyết như là châu hoa quyết đuổi theo không bỏ.

Không quá một hồi, tóc mai của Lâm Tư Tuyết liền tán loạn, hình tượng cũng mất hết.

Lâm Sơ Văn thả linh hồn lực ra quan sát Lâm Tư Tuyết, oán trách nhìn Sở Diệp, lắc lắc đầu nói: “Ngươi đó a!"

Sở Diệp cười cười, nói: “Nha đầu chết tiệt kia tự tiện xông vào nhà dân, lại còn kiêu ngạo như vậy nên cho nàng một chút giáo huấn."

Phải biết rằng nếu tự tiện xong vào nhà dân là tự gánh lấy hậu quả, nếu hắn có đánh chết Lâm Tư Tuyết, thì đối phương chết cũng không oan uổng.

Lão hổ không phát uy, nữ nhân này còn đương hắn là bột nhão muốn làm sao thì làm chất, một con Ngân Sí Ong cấp 3 nhìn chằm chằm mặt Lâm Tư Tuyết liền bay đến cắn một ngụm.

Con Ngân Sí Ong cấp 3 kia cắn người cũng thật mạnh bạo, Lâm Tư Tuyết kêu thảm thiết một tiếng, bụm mặt, khóc rống lên.

Lực công kích của Ngân Sí Ong cấp 3 vẫn là rất cường hãn, mặt Lâm Tư Tuyết giờ đây sưng lên y như cái bánh bao.

Lâm Tư Tuyết má phải sưng lên còn so má trái là lớn hơn một vòng, nhìn thập phần quái dị.

Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Tư Tuyết bây giờ làm Lâm Sơ Văn mơ hồ cảm thấy có chút thống khoái.

Những người Lâm gia nhìn thấy Lâm Tư Tuyết bị ong đàn truy đuổi, cũng không dám tiến lên hỗ trợ, sợ bản thân sẽ là người tiếp theo.

“Lâm gia Lâm Đông, mạo muội bái phỏng, còn thỉnh thứ lỗi.” Một đạo thanh âm dày rộng truyền tiến vào.

Sở Diệp đứng lên, mở cửa ra, chậm rãi đi ra.

“Nguyên lai là có khách đến a! Bởi ta nói tại sao bên ngoài lại ồn ào như thế."

Sở Diệp nhìn đến Lâm Tư Tuyết, thổi tiếng huýt sáo, ong đàn vốn đang vây quanh Lâm Tư Tuyết liền bay đi, trở về trên cây đào nghĩ ngơi.

Không có ong đàn truy kích, Lâm Tư Tuyết thật vất vả mới bình tĩnh lại."

“Thất lễ." Lâm Đông khách khí nói.

Sở Diệp vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói: “Không có gì."