Không Phải Là Cổ Tích

Chương 58

Tất cả bỗng dưng bất động. Một cơn gió lạ thổi qua khiến mọi vật trở thành tượng đá. Chỉ mình Thục Nguyên là không sao cả. Cô tái mặt, cả thân người run lên, những giọt nước mắt thi nhau lăn trên gương mặt đã bạc đi nhiều vì sợ hãi, cô nhìn xuống cánh tay mình, nhìn xuống con dao đã nhuộm màu đỏ của máu chồng mình và vội vàng ngã quỵ. Một cách rất vất vả, Thục Nguyên hét lên đầy đau đớn và đứt quãng. Chồng cô cuối cùng lại chết trong tay cô. Như một sự trả thù của quá khứ tàn nhẫn. Quá khứ mà cô cùng những con người ở đây và thêm cả những người vô tội khác đã phải đánh mất mạng sống của mình chỉ vì những hờn ghen vô lý oái oăm.

Những đám cát biển được gió thổi tung lên làm mắt Thục Nguyên mờ dần đi. Cô như bị dẫn dắt vào một cánh cửa nào đó mà chính cô cũng không thể nào biết được. Gió ngày càng mạnh, cát lơ lững giữa trời và rồi tạo thành một tấm màn rộng lớn. Rộng như màn hình chiếu phim trong rạp. Và rồi cô lại thắt lòng khi nhìn thấy hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc khói đầy đáng sợ…Một tai nạn khủng khϊếp đã cướp đi của cô tuổi trẻ, gia đình, tình yêu và nhất là đứa con vô tội…

Vào cái ngày định mệnh ấy cách đây 5 năm…

Đó sẽ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác…

Linh Như bế đứa con gái chưa đầy 8 tháng của mình đặt vào trong xe ô tô và chuẩn bị đưa con đi siêu thị. Hôm nay là sinh nhật Tăng Tiến, lần sinh nhật đầu tiên cô được bên cạnh chồng mình sau bao nhiêu khó khăn và đau khổ mà hai người phải trải qua. Bằng tất cả tình yêu thương, cô muốn tổ chức cho chồng một bữa tiệc sinh nhật thật khó quên, cô muốn dùng bữa tiệc này để xóa đi tất cả những rạn nứt trước đây và cùng Tăng Tiến mãi mãi hạnh phúc bên nhau trong những năm tháng còn lại.

Đang định tra ổ khóa vào xe, Linh Như chợt nhớ rằng mình vẫn chưa đem theo túi xách. Thế là cô quay lại phía sau nháy mắt tinh nghịch cùng đứa con gái rồi nói khẽ :

-Con yêu, đợi mẹ chút nhé !

Vội vàng chạy vào nhà, Linh Như quên rằng chìa khóa xe vẫn nằm gọn ghẽ trên xe, mọi chuyện sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như không có sự xuất hiện đột ngột của Tăng Tiến.

-Ủa ? Sao anh lại về giờ này ? Anh không phải đang có ca mổ sao ???

Linh Như vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tăng Tiến chạy xộc vào nhà trong bộ dạng hoảng hốt xen lẫn tức giận. Có lẽ anh đã bắt taxi về vì hôm nay Linh Như đã chở anh tới bệnh viện, cô cần xe để đi mua vài thứ.

Không trả lời lại câu hỏi của vợ, Tăng Tiến chạy nhanh về phía Linh Như, hai tay bóp chặt vai cô và hỏi bằng giọng điệu đay nghiến :

-Em nói đi. Có phải vụ việc anh bị vu oan lần trước, người ra làm chứng bí mật để giúp anh lấy lại trong sạch là Phước Khánh phải không ?

-Ơ…Em…

-Và người đã quỳ xuống để van xin hắn chính là em đúng không ?

-Anh…hãy…hãy nghe em nói…

Linh Như rụng rời khi nhìn thấy ánh mắt đầy giận dữ của Tăng Tiến. Dù biết rằng nếu anh phát hiện ra sự thật thì sẽ vô cùng tức giận, nhưng với thái độ quá căng thẳng như lúc này thì quả thực là cô không thể nào tưởng tượng nỗi. Linh Như chắc chắn rằng kẻ nói ra điều này không ai khác là Phước Khánh. Anh ta luôn trang bị ình những chiêu bài độc ác và bỉ ổi nhất để có thể đánh gục cô và chồng cô bất cứ lúc nào. Vậy mà sao cô vẫn cứ tin vào những lời nói tráo trở của hắn, tin lời hứa sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này của hắn chứ??? Càng nghĩ Linh Như càng hoang mang. Giờ phút này cô không biết mình cần phải làm gì để xoa dịu cơn giận dữ cuồng phong đang cháy ngùn ngụt trong người Tăng Tiến. Là một người vợ, cô cần phải bảo vệ chồng mình. Cô cần phải hy sinh tất cả vì chồng, cho dù có phải quỳ gối trước kẻ mà cô ghê sợ và căm giận nhất. Và Linh Như nghĩ cô đã không làm sai…

-Nói gì đi chứ??? Em nói gì đi chứ??? Sao lúc nào em cũng chỉ biết im lặng và nhìn tôi quằng quại trong những nỗi đau mà em gây ra cho tôi thế??? – Tăng Tiến hét lên đầy bất mãn, sĩ diện của một thằng đàn ông khiến anh không thể bình tĩnh được khi biết rằng mình được trả lại trong sạch là nhờ sự giúp đỡ của kẻ có tâm địa bẩn thỉu nhất thế gian. Và giờ đây anh cũng hoàn toàn có thể nhận biết rằng, việc anh bị vu oan nhận tiền hối lộ của người nhà bệnh nhân với số tiền cực kỳ lớn là màn kịch ác tâm của con người đáng sợ ấy. Cho anh mang tội và thoát tội cho anh đều là một tay hắn dàn xếp sắp đặt, chỉ với một mục đích duy nhất là khiến cho anh phải ngày ngày sống trong tủi nhục, nghi ngờ và thất vọng. Hắn đã quá thành công với những trò lố của mình, còn anh bây giờ thì đang không thể nào kiềm chế được cơn thịnh nộ và xấu hổ. Xấu hổ vì sự vô dụng, vì sự khờ khạo của mình.

-Anh…anh bình tĩnh…hãy nghe em nói… - Linh Như cố gắng trấn an tinh thần chồng mình. Hơn ai hết cô hiểu Tăng Tiến là người không thể kiềm chế được bản thân mỗi khi tức giận. Và những lúc như thế anh thường gây ra những chuyện rất tày đình và đáng sợ. Cô linh tính có chuyện chẳng lành…

-Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được??? Không thể…Không thể….Bây giờ tôi phải đi gϊếŧ thằng đó! Tình yêu, gia đình, sự nghiệp của tôi năm lần bảy lượt lung lay gián đoạn vì hắn. Tại sao cứ phải nhún nhường để hắn mặc sức hành hạ như vậy được chứ??? Không! Không! Phải gϊếŧ hắn! Phải gϊếŧ hắn!!!!

Tăng Tiến rít lên, và như một con thú hoang, anh chạy ào ra nơi để xe ô tô, leo lên xe và nhấn ga đạp mạnh. Linh Như hoảng loạn chạy theo níu tay chồng nhưng không sao kịp. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không tài nào xoay sở nỗi. Bỗng chốc cô nhớ ra rằng đứa con gái thân yêu vẫn đang nằm trong nôi ở ghế sau của xe. Bằng tất cả sức lực, Linh Như mở cửa sau, chui vào xe và cố gắng bế con ra càng nhanh càng tốt. Linh tính về một điều gì đó rất tồi tệ càng lúc càng ám ảnh cô. Sự thúc giục duy nhất trong lòng Linh Như lúc này là làm sao bảo vệ được con mình. Cô không muốn phải xa con thêm một lần nào nữa!!!

Nhưng tất cả đã quá muộn, ngay sau khi Linh Như lên xe thì chiếc xe đã lăn bánh, ít giây sau thì đã phóng vù đi với tốc độ không thể nào tưởng tượng được.

Trong mắt Tăng Tiến lúc này, chỉ là sự tức giận và tức giận. Anh không biết rằng vợ và con gái đang ở sau lưng mình, chính anh đã bắt họ cùng mình đi vào hố tử thần…