Không Phải Là Cổ Tích

Chương 26

“Giờ phải làm sao bây giờ hả anh???” – tôi tròn mắt lo lắng nhìn Phước Nguyên. Không hiểu sao tự nhiên tôi cũng thấy lo lắng cho hắn ta kinh khủng. Trong những trường hợp như thế này thì chỉ có cách nói chuyện bằng suy nghĩ là ổn nhất và an toàn nhất.

“Anh cũng không biết nữa! Mọi người đang tập trung về phía chúng ta. Không có đường nào để chạy nữa rồi!” – tên tóc vàng mặt căng thẳng nhìn tôi, sau đó đảo mắt xung quanh khi rợn người khi thấy sự chú ý đang thực sự dồn về phía mình.

“ Làm sao bây giờ??? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào trường đó. Anh đừng để tôi bị người ta chú ý theo kiểu như thế này chứ!” – tôi đau lòng giật giật mắt ra hiệu cho anh ta.

“ Anh cũng đang tính nè. Lúc này chưa phải là lúc thích hợp để công khai mối quan hệ của chúng ta. Anh muốn mọi người biết em là của anh trong một hoàn cảnh khác cơ!”

“Cái gì???” – tôi hoảng hồn sau khi nghe những lời anh ta nói. Thật là không thể hiểu cái con người này nữa mà!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà nhỏ Mít không hiểu tự đâu lại xấn tới. Nó vừa gửi xe xong nên chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ khi tiến sát lại phía tôi ( con nhỏ bị cận nhưng không bao giờ chịu đeo kính) và nhìn thấy người đang đứng “sừng sững” trước mặt tôi – không ai khác là tên tóc vàng thì sau đúng 5 giây im lặng, nhỏ Mít hét tên một tiếng đanh thép

-Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Anh Ryo! Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! –

rồi ôm chầm Phước Nguyên.

Khi tôi còn chưa kịp định hình lại hồn vía sau cú hét kinh thiêng động địa của nhỏ Mít thì dường như hành động vừa rồi của cô bạn thân của tôi trở thành mồi lửa châm ngòi cho hàng trăm “trái bom” hâm mộ đang vây xung quanh. Và như một lẽ tất yếu, họ cũng ùa vào và bu bám lấy thần tượng của mình kiến bâu đường kính. Ôi thôi! Thật sự mà nói tôi không ngờ Phước Nguyên lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Khϊếp quá đi mất thôi! Ờ mà cũng không phải là vô lý lắm. Vì hình như có lần đọc báo, tôi đã thấy cái tên Ryo nằm ở vị trí số 1 trong bảng xếp hạng những nghệ sĩ trẻ được ái mộ nhất Việt Nam. Hờ hờ. Giờ mới chính thức xác nhận được cái vị trí đó.

“Em! Sao còn đứng đó mà nhìn! Mau mau kiếm cách cứu anh với chứ! Người anh như sắp bị họ xé ra thành trăm mảnh chia nhau rồi nè!”

Tôi giật mình khi nghe giọng nói Phước Nguyên vang lên trong đầu. Nãy giờ tôi ham suy nghĩ nên không để ý rằng tên tóc vàng đang bị hâm mộ một cách quá cuồng nhiệt. Hix. Nhìn anh ta thảm quá! Nhưng sức người có hạn, làm sao một mình tôi có thể kéo được lũ người ấy ra khỏi thần tượng yêu quý của họ được chứ!!!

Thế là tôi đứng bặm môi động não tìm cách. Nhưng hình như não tôi ít nếp nhăn quá ( cái này là câu ngày nào ông chú thân yêu cũng “phang” vào mặt tôi) nên tôi không tài nào nghĩ ra được một kế sách nào hay cả. Phải làm sao bây giờ???

Nhìn lại đống người đang vây quay Phước Nguyên. Thấy cái cảnh anh ta bị người này ôm hôn, bị người kia béo má, rồi bị ôm ghì lấy một cách không thương tiếc thì tự nhiên máu trong người tôi sôi lên. Không hiểu sao tôi lại rất rất tức giận. Cảm giác cứ như bị người khác cướp mất hoặc làm hư hại đến thứ mà mình vô cùng yêu quý và nâng niu. Hix. Vậy là sao??? Cảm xúc trong người tôi càng ngày càng có chiều hướng nổi loạn rồi ư??? Bó tay rồi! Bó tay với chính tôi rồi.

Trong lúc tình thế đang trở nên tồi tệ hơn thì không biết từ đâu, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi từ phía đằng sau khiến cho tất thảy mọi người dừng lại mọi hành động và chạy về hai bên đường ( cái này là phản xạ, theo luật giao thông thì không được cản trở xe ưu tiên từ bất cứ hướng nào!). Tôi cũng giật mình và hối hả tấp sang một bên. Sau vài giây thì Phước Nguyên chính thức được buông tha. Người anh ta giờ đây còn “xù bông” hơn cái bộ tóc giả của anh ta đội hồi nãy. Chiếc xe có tiếng còi nhanh chóng dừng lại trước mặt tên tóc vàng, ba bốn người từ trong xe bước ra chạy đến phía Phước Nguyên khoác vội chiếc áo lên người anh ta rồi đưa lên xe. Và sau đó thì Phước Nguyên cùng chiếc xe biến mất khỏi trường tôi, chỉ để lại đằng sau một vệt khói mờ mờ. Mọi việc diễn ra trong tích tắc. Tôi ngơ ngác nhìn và sau một quãng thời gian đủ ngắn tôi mới kịp hiểu ra. Là rằng, chiếc xe hồi nãy không phải xe của cảnh sát mà là xe được gắn còi cảnh sát. Chậc! Cách này cũng hay đấy chứ! Trong tình thế đó thì giả tiếng còi cảnh sát là hữu dụng nhất ( mặc dù không đúng luật cho lắm, nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ nên chắc cũng được xếp vào dạng ngoại lệ).

Sau một vài phút thì mọi sự về lại bình thường. Thật may mắn là không ai để ý đến mối quan hệ của tôi và Ryo. Nếu không thì chắc từ bây giờ tôi phải chia tay với cuộc sống êm đềm của mình để ngày ngày phải sống trong dư luận đầy sóng gió mất. Mới nghĩ thôi mà đã thấy rùng mình.

Nhìn sang thì nhỏ Mít vẫn đứng tần ngần như con ngố. Tôi bực mình vỗ một cái thật đau vào vai nó ( thực sự là tôi vẫn còn thấy giận vì nó dám ôm chầm lấy tên tóc vàng! Hừ):

-Thần tượng của mày đi rồi! Làm ơn lấy lại hồn về cho tao. Coi chừng mày bay bổng quá mà khiến cho nó lạc mất luôn đấy!

-Cái con nhỏ này! Tay gì mà như tay...

-Tay trâu chứ gì!

-Uh! Đánh cú nào là điếng người cú ấy! Ghét mày!

Và thế là nó ngang nhiên bỏ tôi lại một mình rồi ngúng nguẩy đi vào. Hức! Tủi thân quá đi! Sao ai cũng ví sức khỏe trời cho của tôi với sức khỏe của con trâu chứ! A aaaaaaaaaaaa!

Đang tính đuổi theo nhỏ bạn và cho nó một trận thì không biết từ đâu một chiếc xe gắn máy lao thẳng về phía tôi với tốc độ nhanh khủng khϊếp. Nhanh đến mức mà chỉ cần tên lái xe xích nhẹ chiếc bánh vào trong một chút thôi thì coi như tôi...xong! May mắn thay là chiếc xe chỉ xoẹt ngang chứ chưa va chạm gì. Tôi còn nghe rõ tiếng gió do ma sát giữa nó với không khí lùng bùng bên lỗ tai nữa kia. Hú hồn! Sao tự nhiên khi không lại có một chiếc xe bang ra vậy cơ chứ???

Tôi lấy tay vuốt ngực để lấy lại tinh thần. Hôm nay hình như không phải ngày may mắn của tôi. Mong rằng vận xui sẽ chấm dứt từ thời điểm này! Hix hix...

Nhưng hình như tôi đã nhầm. Vì ở trước mặt tôi lúc này lại là bóng ma mỹ nhân đang lơ lửng với ánh son môi màu cam ấn tượng.

-Gì thế này??? – tôi lẩm bẩm một mình.

-Đó chính là đòn cảnh cáo. Hãy tránh xa Phước Nguyên ra trước khi bi kịch ngày xưa lại tái diễn thêm lần nữa.

Và cô ta lại biến mất. Nhanh chóng như khi xuất hiện. Lần này thì tôi chính thức có cảm giác sợ. Da gà cứ gọi là nổi rần rần. Mồ hôi túa ra. Tim đập thình thình. Ôi không! Thực sự là tôi đã gặp ma ư??? Con ma đó đang đe dọa tôi ư??? Cái quái gì thế này chứ???