Không Phải Là Cổ Tích

Chương 21

Phải mất một vài phút thì tôi mới đủ bình tĩnh để hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sao cả nhà có đến 7 nam thì lý do gì để phải bị ở chung phòng với chú Bảy cơ chứ ??? Ai chứ ông chú kinh hoàng này sẽ dự báo cho tôi một tương lai không mấy lạc quan…hu hu…

Thế là tôi gân cổ cãi lại và cố hỏi cho ra lẽ lý do ở đây là gì…

Và câu trả lời của bác Hai là như thế này :

-Mấy chú mấy bác cũng đã hội ý và bàn bạc kỹ lắm rồi. Trước tiên là cần phải có một phòng riêng cho cô Diệp đây ( bác Hai chỉ vào người phụ nữ đang đứng bên cạnh bác Tư, thái độ có vẻ không mấy thiện cảm). Nếu bắt cháu qua ở với một trong bảy chú bác ở đây thì rất khó cho cháu vì dù sao cháu cũng là con gái. Sau nhiều lựa chọn và xem xét thì chúng ta thấy cho thằng Bảy qua ở với cháu là ổn nhất ! Còn lý do vì sao lại là thằng Bảy mà không phải ai khác thì cháu hỏi nó đi !

Tôi quay sang nhìn chú Bảy bằng một cái liếc rách mặt. Ổng coi bộ đang mưu toan chuyện gì đó xấu xa nên vẻ mặt rất chi là…đểu !

-Gì mà mày nhìn chú ghê thế ???

-Chú giải thích đi ! Có phải chú đòi qua ở với cháu không ???

-Mày đúng là hoang tưởng ! Tao đau lòng lắm mới phải chấp nhận qua ở chung phòng với một đứa con gái luộm thuộm như mày đó !

-Bộ chú sạch lắm đấy ! Mà nếu thế thì tại sao chứ ??? Tại sao cháu lại phải ở cùng phòng với chú ??? Tại sao ????????????????

-Nếu không phải tao thì cũng là một trong số 7 chú bác ở đây mà thôi. Nhưng tại sao lại là tao thì để tao giải thích à nghe. Trước nhất, mày có chấp nhận để thằng Tám qua ở cùng không ???

Tôi chột dạ. Chú Tám xưa nay nổi tiếng bạo lực trong lúc ngủ. Có nghĩa là chú Tám của tôi đang tuổi ăn tuổi chơi ( tháng 11 năm nay chú ấy mới tròn 16 tuổi) nên rất hiếu động. Cả ngày hết bóng đá qua bóng rổ, hết bóng rổ lăn qua bóng chuyền, chán bóng chuyền thì nhảy sang quần vợt nên tối đến cứ y như rằng trong lúc ngủ cũng…tập thể dục rầm rầm. Gì chứ tôi là người hiểu rõ nhất chuyện này, vì phòng tôi nằm sát phòng chú Tám. Cứ tầm khoảng 1, 2 giờ sáng là tôi phải bịt tai lại bởi sự quấy phá của những âm thanh ồn ào bắt nguồn từ phòng ông chú nhỏ mê thể thao của mình. Nếu chung phòng với chú Tám thì chắc người tôi thành bộ xương khi bị chú ta…tẩn cho vài trận khi ngủ. Không được ! Nhất quyết không được !

-Sao ? Lắc đầu rồi chứ gì ??? Tiếp theo là ba của mày, tức là anh Sáu. Mày có muốn không ??? – chú Bảy cười nham nhở.

-Ba à ??? – tôi quay sang nhìn papa yêu dấu.

Nhìn xong thì tôi nước mắt lưng tròng. Nếu mà ba không có tật xấu là lúc ngủ ngáy quá tần suất thì chắc chắn là không có vấn đề gì. Cũng chỉ vì cái tật ngáy o o này mà không cô nào dám tiến tới với ba và ba đành chấp nhận ở vậy nuôi tôi cho tới bây giờ. Hix…

-Tiếp nữa là anh Năm !

Tôi lại hướng trái tim mình sang phía bác Năm. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của bác là tôi đủ biết câu trả lời. Niềm đam mê lớn nhất của bác tôi là nghiên cứu khoa học. Cũng vì tận tụy với sự nghiệp của mình nên bác Năm dù đã lớn tuổi mà vẫn không chịu lấy vợ. Bác tôi hầu như không ngủ vào ban đêm. Theo như lời bác thì chỉ có ban đêm mới đem lại cho bác cảm hứng làm việc và nghiên cứu. Mà các bạn cũng thấy đó, đã nghiên cứu thì tất nhiên là phải bật đèn, mà bật đèn thì làm sao mà tôi ngủ được. Thêm nữa, tôi mà bị mất ngủ thì y như rằng sáng hôm sau sẽ như một con gà dịch, lơ ngơ và lác ngác. Thế là một người nữa bị rơi vào top không thể !

-Anh Tư thì mày tự hiểu rồi đấy !

Bác Tư thì khỏi phải bàn cãi. Nếu như bác Năm đêm đêm đều phải bật đèn để nghiên cứu khoa học thì bác Tư không cần nghiên cứu khoa học cũng phải bật đèn. Vì đó là thói quen bất di bất dịch của bác ấy từ khi nhỏ cho tới bây giờ. Có lần vì tiếc tiền điện quá nên ba tôi đã đợi bác Tư ngủ say rồi lén sang phòng bác ấy tắt phụt cây đèn ngủ (nói là đèn ngủ cho oai chứ thực ra độ sáng của nó còn hơn đèn huỳnh quang nữa). Ấy vậy mà chỉ vài giây sau là bác Tư mở mắt tỉnh dậy ( mặc dù trước đó đã ngủ rất say) và bật lại đèn. Có ai kỳ cục bằng bác tôi không chứ ???

-Người kế tiếp là anh Ba ! – chú Bảy chóng tay vào tường nói tưng tửng.

Bác Ba thì sao nhỉ ??? Tôi không nhớ là bác ấy có vấn đề gì nặng nề cho lắm.

-Cháu thấy bác Ba cũng được mà ! – tôi mỉm cười sung sướиɠ.

-Cái gì ??? – tất cả mọi người trong nhà đồng loạt há hốc mồm làm tôi chửng hửng.

-Nói như cháu thì có nghĩa là cháu đồng ý cho bác đem thêm con Miu Miu vào trong phòng luôn nhá !

-Con Miu Miu à…

Tôi ngờ ngợ vài giây…Vài giây tiếp theo thì da gà tôi đồng loạt nổi lên rần rần. Như đã trình bày, bác Ba của tôi tuy đã bước qua cái thời son trẻ nhưng tính cách với còn « nổi loạn » lắm ! Nhiều khi còn nổi loạn hơn đám thanh niên bằng tuổi tôi nữa cơ. Bác có nuôi một con chó Nhật, tuy nhìn rất dễ thương nhưng chỉ cần nhìn hai chủ tớ quấn quýt với nhau thì ai cũng lắc đầu bái phục. Đáng sợ nhất là trong lúc ngủ, con Miu Miu ( là dog mà lại đặt tên của mèo thì bạn cũng hiểu độ nổi loạn của bác tôi như thế nào rồi nhỉ ?) phải liếʍ ướt mặt của chủ nó, sau đó được bác Ba ôm vào lòng thì mới chịu ngủ. Vấn đề được đặt ra là tôi bị dị ứng với lông của động vật ! Phải nói là cực kì dị ứng. Có vẻ tình hình không được như ý tôi mong muốn. Huhu…

-Cuối cùng là bác Hai !

Mới nhắc đến bác Hai là đầu tôi lại vang lên khúc nhạc cải lương của vở « Đời cô Lựu ». Thú thật là tôi không thích xem cải lương nhưng cái vở cải lương này thì tôi thuộc làu. Vì đơn giản là ngay lúc còn nhỏ thì tôi đã được nghe nó. Nghe liên tục từ nhỏ đến lớn nên nó thấm luôn vào người lúc nào không hay. Bác Hai rất mê cải lương. Sáng, trưa, chiều, tối, lúc nào đi ngang phòng bác cũng nghe cải lương. Lúc nào buồn miệng bác cũng hát cải lương. Đặc biệt là đêm nào ngủ bác cũng mở băng cải lương. Thử hỏi nếu thế thì làm sao tôi có thể ngủ được chứ ???

Và thế là, nói đi nói lại, nói xa nói gần, thì sự thật là tôi không thể ở cùng phòng với ai ngoài ông chú Bảy quái quỷ của mình…

Vậy là sao chứ ???

Đang rầu ruột vì sự thật đau lòng đó, tôi lại được phen lên tim khi nghe thấy tiếng tên tóc vàng oang oang trong đầu :

« Tình yêu ! I miss you so much ! »

Chưa kịp trấn tỉnh thì cả nhà tôi đồng loạt quay đầu nhìn khi có giọng nói của người lạ vang lên.

Đó là một cô gái rất rất xinh đẹp với với mái tóc đen óng ả uốn những lọn xoăn nhẹ, đôi mắt cũng đen láy cùng hàng mi cong đến mức không thể nào cong hơn, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu huyết dụ và chân đi tất quần đen. Đoạn văn tả này nghe rất quen đúng không??? Đúng! Không quen sao được khi đó là cô gái đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi chứ??? Không quen sao được khi đó chính là tên tóc vàng Phước Nguyên chứ???

Ôi không........................