Devil! I Love You

Chương 17: Why ???

– Sao thế này???? – Devil nhăn nhăn mặt.

Nim chỉ chỉ tay vào cái nút áo.

Devil nhìn xuống.

– Đúng là! – Devil tỏ vẻ bực mình.

Nim đã bắt đầu đỏ mặt. Hết chỗ bị mắc, lại mắc vào cái vị trí “nhạy cảm” đó. Cô bé muốn độn thổ quá!

– Dịch người sang một bên để tôi lấy cái này!

Trong tình trạng người nằm dưới kẻ nằm trên, Devil phải bắt Nim dịch người sang một bên rồi lấy tay cho vào trong bọc quần trái rút ra…một con dao nhỏ.

Nim giật mình.

– Nằm yên đi! Đừng gây thêm sự chú ý nữa! Nhắm mắt lại!

Nim không hiểu chuyện gì nhưng cũng đành nhắm mắt lại.

Devil nhìn cô bé rồi thoáng mỉm cười. Cậu nhóc nhẹ nhàng đưa con dao vào vị trí cái cúc áo bị mắc, rồi lách nó xuống dưới phần chỉ nối. Xong xuôi đâu đấy, Devil cắt nhẹ một phát, chiếc cúc áo rời ra.

– Giờ thì mở mắt rồi ngồi dậy đi! Tôi đến không thở được vì bạn mất!

Nim bối rồi vùng ngay dậy.Khuôn mặt bây giờ đã như trái ớt đỏ. Nhìn ra phía cửa kính nhà hàng, lũ côn đồ đã leo lên xe rồ ga chạy. Vậy là thoát.

Không biết suy nghĩ thế nào, Nim đứng dậy chạy đi. Có lẽ xấu hổ quá không chịu được.

Thế là ba chân bốn cẳng Nim chạy vào nhà vệ sinh. Những gì vừa diễn ra khiến tim cô bé như văng khỏi l*иg ngực. Nim đứng hồi lâu trước gương, hồi tưởng lại cái cảnh kì cục lúc này với Devil, cô bé giật mình lắc lắc cái đầu. Danh dự của một đứa con gái coi như đi tong. Nim nghĩ vậy rồi ước chừng có thể phát khóc lên được.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh trong tình trạng lờ đờ vì vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nim suýt nữa bị đứt dây thần kinh khi thấy Angle đã đứng ở ngoài cửa từ bao giờ.

– Nim! Bạn đi đâu nãy giờ vậy???? – Angle hốt hoảng cầm vai Nim lay lay.

Nim huơ huơ tay.

– Khổ thật đấy! Tôi không hiểu được! Thôi! Chúng ta về! Bạn làm tôi lo quá đi mất! Tôi cứ tưởng bạn gặp chuyện gì chứ! – thái độ lo lắng của Angle khiến Nim chạnh lòng, tự dưng thấy có lỗi với cậu bạn ghê gớm.

Angle dẫn Nim ra cửa chính của nhà hàng và bảo cô bé đứng đợi. Trước khi đi lấy xe, Angle không quên dúi vào tay Nim một chiếc khăn.

– Mặt bạn còn dính nước! Cầm lấy rồi lau đi nhé!

Nim ngạc nhiên cầm lấy. Nhìn theo bóng Angle khuất sau nhà xe, Nim cười một mình. Angle đúng là người tốt!

Chẳng bao lâu, chiếc xe ô tô màu trắng của Angle từ từ rời khỏi gara nhà hàng và tiến lại phía Nim.

Angle mở cửa xe chạy ra rồi tới chỗ Nim đứng.

– Đi thôi!

Nim cười xòa.

– Xin lỗi bạn! Mình nghe điện thoại một chút! – Angle nháy mắt khi có tiếng nhạc chuông cất lên.

Cậu nhóc chạy lại phía gần lùm cây cảnh của nhà hàng nghe điện thoại.

Một lát sau, Angle chạy lại, ánh mắt hơi kì lạ:

– Sorry bạn nhiều! Bây giờ mình có việc phải đi gấp! Không thể đưa bạn về được! Làm sao bây giờ nhỉ?

Nim ngơ ngơ một lát rồi cười tươi, đưa tay xua xua ý nói không cần đâu, cô bé sẽ tự đi bộ về.

– Bạn có thể đi bộ về hả? Như thế có an toàn không?

Nim gật gật đầu, cố gắng cười để Angle yên tâm.

Thế là Angle vào xe, không quên cười và vẫy tay chào cô bé.

Bây giờ là 8h tối, ngoài đường vẫn không ngớt người. Đô thị lúc nào cũng thế, sầm uất và cũng lắm cạm bẫy.

Nim đi bộ về…một mình…

Chợt cô bé trông thấy ai như Devil đang đi bộ phía trước. Nim hơi nghi ngờ, vì Devil có xe, cần gì phải đi bộ như thế chứ??? Tuy nhiên cô bé vẫn đi theo, linh cảm cứ muốn Nim phải đi theo bóng dáng ấy.

Mãi chăm chú nhìn, Nim không để ý là mình đã đi vào một khúc đường vắng người, chỗ này gần với mấy cơ quan công sở, tan giờ làm ai cũng về hết nên đường phố vắng tanh.

Đột ngột cái bóng ấy biến mất, Nim hoảng hốt nhìn quanh, chỉ mới đó mà đã không thấy đâu. Nim chạy nhanh đến.

Bụp …

Nim đã bị ai đó đánh ở đằng sau…