Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đυ. ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 23: Hiệu cầm đồ Vạn Khánh.
Sau đó Thích Cảnh Du hỏi Lagrange thêm một vài chi tiết.
Đầu của con chuột Pháp này không nhỏ, quả thật là một con chuột can đảm, gã chịu không ít kinh hãi khi nhìn thấy đồng nghiệp biến mất, cộng thêm trình độ tiếng Trung chỉ nằm ở mức giao lưu bình thường vì thế có rất nhiều thứ chỉ trả lời được đại khái.
Đến cuối cùng, A Ly nằm sau sofa bắt đầu ngủ ngáy.
Lê Hoán cũng mệt rã rời nhưng không chịu nổi con cú nào đó vẫn đang vứt phong bì đỏ trên Wechat, sau nửa đêm đám yêu quái đã ngủ say, chỉ có những chiếc phong bì đỏ lặng lẽ lượn lờ trên màn hình, Lê Hoán nghi ngờ chỉ còn cậu và tên đại gia kia là còn thức trong nhóm bạn bè hơn 1000 người, đã vậy còn luôn duy trì trạng thái kỳ lạ một vứt một cướp.
Thích Cảnh Du thấy không thể hỏi thêm nguyên nhân nào nên nói với Lagrange: "Việc này ta sẽ sai thợ săn điều tra, xác định là yêu gây ra thì chắc chắn sẽ nhanh chóng xử lý, ngươi quay về nên cẩn trọng, tận lực giảm thiểu hoạt động ở khu vực phát sinh sự việc nếu thấy quá lo lắng." Nói xong y kéo áo choàng lông cáo đứng dậy, khách khí vươn một tay ra với đối phương.
Lagrange đứng dật nắm tay Thích Cảnh Du, cả hai bắt tay rồi tách ra.
Lagrange hít mũi, mặt chau mày ủ: "Không thể, dự án đang gấp rút, chúng ta còn phải hoãn kỳ nghỉ Tết lại đến mùng Năm mới có thể nghỉ ngơi, lát nữa ta không thể về nhà mà phải đến thẳng công ty làm."
"Nói chung cần phải chú ý an toàn," Thích Cảnh Du tạm dừng: "Ta bảo tiểu Hoán tiễn ngươi." Dứt lời y liếc mắt ra hiệu với tiểu đồ đệ.
Lê Hoán vẫn đang mơ màng buồn ngủ cướp tiền lì xì, cậu khóa điện thoại, để lên mặt bàn rồi về phòng ngủ thay quần áo.
Mấy giây sau điện thoại rung, màn hình sáng lên, Wechat thông báo tin nhắn "Có phong bì đỏ". Đêm dài âm u, trong nhóm bạn bè thật sự không có con yêu thứ ba online, chiếc phong bì đỏ cuối cùng nằm ở tận cuối khung tán gẫu, một lúc lâu sau rốt cuộc cũng có người mở ra, song song đó khu tin nhắn phong bì đỏ có thêm một dòng chữ ——
Người đó nói:【Ngủ ngon.】
Năm giờ hừng đông, khu Thập Sát Hải vắng vẻ.
Ở cổng quán trà Bỉ Ngạn có thêm một người tuyết cao bằng nửa người, đứa bé nghịch ngợm lấy ống pháo gắn cho nó cái mũi xấu xí, cầm bánh than và vụn pháo đỏ tô mắt và miệng cho nó, Lê Hoán thấy người tuyết xấu thậm tệ thì đau lòng phì cười, ngẩng đầu lên thấy Lagrange nhìn mình chằm chặp.
Lê Hoán thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nhìn lại, hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngày đó ở trạm xe lửa ta đã thấy kỳ lạ," Lagrange nhích đến gần, phập phồng cánh mũi ngửi ngửi như chó, cuối cùng hoài nghi hỏi: "Trên người ngươi không có yêu khí, vì tu vi quá cao hay sao? Loài gì?"
Lê Hoán bình thản đẩy gương mặt không làm người ta thích nổi ra, xoay người đi về phố bar: "Không biết."
Lagrange đuổi theo, gã nghiêng đầu quan sát gò má Lê Hoán, cố tỏa ra hormone nam tính, cười híp mắt: "Lạnh lùng ghê, kết bạn không được à?"
Cả hai cao cách nhau nửa cái đầu, Lê Hoán còn hơi gầy nên đứng cạnh gã trông khá nhỏ nhắn, cộng thêm canh ba nửa đêm, trong ngõ hẻm tối lửa tắt đèn, xung quanh không có những vật sống khác thành ra cũng hơi hơi khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng dâʍ ɖu͙© như đàn ông hung mãnh hàng khủng dâʍ ɭσạи trai xinh đồng tính các thứ.
Đáng tiếc người đàn ông hung mãnh ấy lại có trái tim của con chuột, Lê Hoán bẻ khớp ngón tay thôi gã đã sợ chết khϊếp.
Lagrange điềm tĩnh dịch sang phía khác hai bước, thò tay vào túi quần mò điện thoại, yếu ớt nói: "Vậy... Thêm bạn trên Wechat đi." Gã lấy điện thoại ra nhấn nút Home, nhưng máy móc vừa rớt xuống hồ cá nhất thời phát ra tiếng xì, khói bay ra, máy hư.
Lagrange: "..." (kuroneko3026)
Lê Hoán nhíu mày cười: "Tính thế nào?"
Lagrange phiền muộn đút điện thoại vào lại, trả lời: "Bên ngõ Nam La có tàu điện ngầm có thể đến thẳng công ty."
Lê Hoán lạnh nhạt "Ừ", không nói nữa, cả hai sóng vai băng qua cầu Ngân Đĩnh, đi dọc theo phố Yên Đại Tà về phía ngõ Nam La Cổ.
Đó là địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng trong toàn bộ khu vực Thập Sát Hải và phố bar, nổi tiếng khắp thế giới là ngõ cổ ở Bắc Kinh nhưng thực chất đã bị văn hóa ngoại lai xâm lấn gần hết, có rất nhiều cửa hàng cũ còn sót lại từ lịch sử nằm xen lẫn giữa các cửa hàng hiện đại kỳ quặc.
Hầu hết những cửa hàng cũ ấy không còn kinh doanh nữa mà bị Cục Văn hóa niêm phong cửa, dựng biển giới thiệu cho các du khách xem những nét đặc sắc từ tường ngoài, còn bên trong cấm chỉ tham quan.
Tuy ngõ Nam La Cổ chỉ cách ngõ hẻm của quán trà Bỉ Ngạn khoảng 10 phút nhưng từ nhỏ đến lớn trong gần 20 năm qua, cơ hội Lê Hoán đến đó đếm được trên đầu ngón tay, cho dù đến thì đa số đều chỉ đi ngang qua đầu ngõ, xưa giờ chưa từng thật sự đi vào.
Theo lời của Thích Cảnh Du, trên cõi đời này phàm là đồ vật trải qua hàng trăm hàng ngàn năm lưu truyền đều sẽ có linh khí, ngay cả những vật chết như dụng cụ nhà cửa, bạn có biết yêu ma tinh quái phương nào trú trong đó không?
Chính vì vậy —— không trêu chọc là hay nhất.
Tàu điện ngầm buổi sáng ở Bắc Kinh bắt đầu hoạt động từ 5 giờ 10, lúc cả hai đi bộ đến thì đã có vài hành khách bước xuống tàu, điện thoại của Lagrange bị hỏng mà gã lại không nhớ số cậu, Lê Hoán không thể làm gì ngoài lưu số gã trong điện thoại của mình để dự phòng.
Con chuột yêu tăng ca suốt đêm còn chịu mấy trận kinh hoảng, quần áo trên người vẫn chưa khô, sắc mặt cực kỳ hốc hác.
Lê Hoán vỗ vai gã, cậu khuyên nhủ xuất phát từ sự thương cảm nhỏ đến mức không thể nhìn thấy: "Thời gian còn sớm, rảnh thì về nhà thay quần áo hẵng đi làm, coi chừng bị lạnh."
Lagrange vừa nghĩ đến phố đi bộ xảy ra sự việc thì cả người không ổn lắm, gã miễn cưỡng gật đầu lo lắng nhìn Lê Hoán: "Các ngươi phải đến nhanh lên chít."
"Không có gì bất ngờ thì là hôm nay, đến lúc đó sẽ liên lạc với ngươi." Lê Hoán nói, "Về sớm đi."
Lagrange lên thang cuốn, chầm chậm mất hút trong cửa tàu điện ngầm.
Biển led thông báo hiển thị thời gian chưa đến 6 giờ, Lê Hoán xoay người đút hai tay lạnh cóng vào túi áo, những hành khách nhân loại đi sượt qua người cậu, năm mới đến, mọi vật đổi mới, đợi mặt trời mọc thì mọi thứ thuộc về nhân gian sẽ sống động trở lại. Bỗng cậu thấy cô độc, trong mắt yêu quái mặt trời mọc hay lặn đều chỉ là cảnh tượng bất biến vĩnh hằng, chẳng lẽ hao mòn trăm năm tu luyện hóa yêu để rồi ngoảnh đầu lại bị thời gian lưu đày, chịu đựng tội trạng bất lão bất tử ư?
Lê Hoán có phần không tưởng nổi 100, 200 năm sau mình sẽ biến thành bộ dạng gì, cậu lắc đầu đuổi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra.
Cậu đứng dưới đèn đường lờ mờ, ngõ Nam La Cổ bị Thích Cảnh Du cấm tiệt đi vào nằm ngay sau lưng, tựa một chiếc miệng rộng lớn đen ngòm không thấy đáy, cậu biết mình nên nhanh chóng men theo đường cũ về quán trà nhưng lại có một suy nghĩ rục rịch trong ý thức nhắc cậu quay đầu lại, nhìn vào nơi bản thân chưa từng khám phá.
Đúng lúc này, khu vực xanh hóa truyền đến tiếng động sột soạt, một con ly miêu tam thể ló đầu ra, mắt mèo màu vàng sáng lóe trong bóng tối, nó nghiêng đầu nhìn lom lom người xa lạ ở đối diện, đề phòng "meo" một tiếng rồi lập tức rụt người về, bỏ chạy biến mất trong ngõ hẻm.
Lê Hoán ngẩn người, cậu thấy con ly miêu rất quen, theo bản năng rảo bước muốn nhìn cho rõ, đến khi bình tĩnh lại thì phát hiện mình đã chạy theo ly miêu vào trong con ngõ Nam La Cổ tối mị và bao phủ sương mù, còn mèo thì không thấy đâu.
Cây cổ thụ rợp trời, cành cây khẳng khiu hướng lên bầu trời tối đen, cửa hàng hai bên ngõ đóng chặt, nhan nhản thông báo nghỉ Tết, cực kỳ quạnh quẽ.
Không biết vì sao cả con đường tối tăm mù mịt không có lấy một ánh sáng nhân tạo, nếu không phải năng lực nhìn bóng đêm của yêu vượt trội từ nhỏ thì Lê Hoán thậm chí không thể phân biệt rõ mình đang đứng ở đâu. Nơi này tối đến mức quỷ dị, Lê Hoán không dám tùy tiện đi tiếp, câu ngoái đầu nhìn lại con đường lúc vào, bấy giờ mới phát hiện ở đó cũng là một con phố cửa hàng kéo dài vô tận, đường cái và trạm tàu điện ngầm đều biến mất không thấy đâu.
Bỗng nhiên ——
"Meo ~"
Một tiếng mèo kêu yếu ớt truyền đến, Lê Hoán đề phòng xoay người lại, tim căng thẳng đến độ muốn nhảy lên cổ họng, nhưng không thấy con ly miêu đó xuất hiện. Cậu hơi mở to mắt, từ trong con ngươi đen tuyền phản chiếu sắc đỏ —— Cách đó không xa, trong con ngõ hẻm vốn dĩ tối đen như mực chẳng biết thắp sáng hai cái đèn l*иg đỏ rực từ bao giờ, trong đèn l*иg không có ngọn nến, cách qua lớp lụa đỏ mỏng, hai ngọn nghiệp hỏa không tắt đung đưa.
Là yêu?!
Tâm Lê Hoán bỗng chùng xuống, phía sau không có đường lui, cậu không thể làm gì ngoài nhắm mắt làm liều bước lên kiểm tra.
Đó là một tòa kiến trúc gạch xanh ngói lưu ly, tường bên ngoài rất cũ, có nhiều dấu vết sửa chữa hiện đại, mặt tiền cửa hàng cao và rộng rãi, ở giữa khắc dòng chữ phồn thể "Vạn Khánh", đây chắc hẳn là một nơi trù phú dồi dào tài nguyên trong ngõ hẻm Nam La Cổ xa xưa. Khi Lê Hoán đến gần, cậu thấy một tấm bia ngắn được dựng trên con đường đá cạnh cổng vào chính, mặt tấm bia giới thiệu di tích khắc bằng lối chữ lệ, cậu đưa mắt nhìn qua loa thì biết mặt tiền này từng là một hiệu cầm đồ, tên là "Hiệu cầm đồ Vạn Khánh".
Nơi này lẽ ra nên bị Cục Bảo vệ Di sản Văn hóa phong tỏa, sao có khả năng vẫn đang kinh doanh được?
Lê Hoán nhìn chằm chặp vào khoảng trống của cánh cổng lớn sơn đen mở toang trước mặt, trong nhất thời không biết rốt cuộc có nên tiến vào hay không.
Giữa lúc lưỡng lự, Lê Hoán nghe thấy từ khe cửa truyền đến tiếng chim hót líu lo, kế tiếp là một giọng đàn ông có vẻ cợt nhả: "Hiệu cầm đồ Vạn Khánh, kinh doanh lúc 12 giờ đêm, dành cho yêu không phải người, có thể thế chấp vạn vật trên thế gian, nếu tiên sinh có hứng thú, không ngại thì có thể vào xem trước khi trời hừng đông."
Lúc này cả ngõ hẻm Nam La Cổ chỉ có một mình Lê Hoán là vật sống nên dĩ nhiên những câu đó không thể dành cho con yêu thứ hai nào khác. Lê Hoán thở hắt ra, bước lên đẩy cánh cổng, mùa đông giá rét, một hương hoa trong veo bất ngờ phả vào mặt cậu không kịp chuẩn bị.
Tứ hợp viện phía sau cửa sân tinh xảo, dù chưa đốt đèn nhưng giống như có phấn sáng khẽ rắc xuống, một cảnh một vật được l*иg trong ánh trăng sáng. Lê Hoán sải bước qua ngưỡng cửa, thấy dưới cây hoa đào đối diện cánh cổng có một người đứng, chắc là người đàn ông vừa nói với cậu.
Dáng người đối phương cao gầy, vai rộng eo hẹp, áo sơ mi đen phối với quần tây thủ công xám bạc càng tôn lên vóc dáng cực kỳ bắt mắt, nhưng không hề ăn nhập với cảnh sân cổ điển này. Tay trái người đó bưng một bát men sứ có hoa văn, tay phải thì cầm cái que bằng trúc múc gạo trong bát cho con chim trong l*иg ăn —— Lê Hoán nhíu mày, sao trong l*иg lại là con chim sẻ?
"Ngươi là chưởng quầy hiệu cầm đồ Vạn Khánh?" Lê Hoán hỏi.
Người đàn ông huýt sáo chọc chim, phân tâm trả lời: "Phải."
Lê Hoán bước đến đứng trước mặt gã, đi thẳng vào vấn đề không lòng vòng: "Tìm ta có chuyện gì?"
Gã ta nghe vậy thì hếch đuôi lông mày lên như thể nghe thấy chuyện gì thú vị lắm, gã đặt bát men sứ và cây que trúc lên bàn đá rồi nghiêng đầu sang cười cười nhìn cậu: "Cậu nói gì thế, phải là khách nhân đến cửa đều là có việc trong lòng muốn nhờ vả mới đúng, vì dù sao thì hiệu cầm đồ Vạn Khánh cũng chỉ làm ăn với người có duyên."
Người đàn ông có gương mặt điển trai, từng đường nét trên mặt dường như đều được chạm khắc tỉ mỉ, nhưng khiến người ta chú ý nhất là đôi đồng tử yêu màu đỏ sậm như tắm máu, Lê Hoán chưa từng nhìn thấy người nào có đôi mắt phong lưu yêu dã giống vậy, ngay cả nụ cười bình thường nhất cũng có thể bị đôi mắt ấy nhuộm thành 120000 phần tà khí xấu xa tận cùng.
Là gian thương, tiểu thiếu gia âm thầm nhắc nhở bản thân, gã này nói gì cũng không thể tin.
Gã ta nhếch môi đầy ẩn ý như nhìn thấu tâm tư cậu, mỉm cười không chính không tà, lạnh nhạt nhắc nhở: "Quỷ nhỏ, cậu thể hiện rõ sự chán ghét quá, chẳng lẽ Cửu vĩ không dạy cậu cái gọi là kìm chế cảm xúc, lừa dối nhân tâm à?"
"Còn phải nhìn xem là với người thế nào," Lê Hoán cười khẩy, "Ngài với ta không phải lần đầu gặp mặt, cần gì phải giả vờ giả vịt dò xét lẫn nhau? Ngài nói phải không, Diêm tiên sinh?"
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên chứa ý cười, cậu cong khóe môi, đôi mắt hoa đào khẽ trêu chọc quyến rũ tột cùng, nhưng trong sâu thẳm con ngươi âm u lại bất chợt lóe lên tia xảo quyệt.
——To Be Continued
Hết 23.