"Chuyện gì?" Du Yên nằm trên giường hỏi hắn.
Liễu Uẩn Chi đến gần rồi lại gần thêm một chút, sau đó không hề ngại ngùng mà ngồi trên giường nhỏ của nàng, nhún nhún vai nói: "Không có gì." rồi nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt mang ý cười.
Du Yên mím môi, "Nếu không có gì thì nghỉ ngơi sớm một chút... Ta muốn ngủ."
"Nằm xuống đi, ta nhìn nàng ngủ." Liễu Uẩn Chi kéo chăn giúp nàng.
"Chàng làm gì đó?" Du Yên bị ép nằm xuống, vội chớp mắt nhìn hắn.
"Nàng muốn đi ngủ, ta muốn nhìn nàng. Chúng ta không hề làm phiền lẫn nhau." Liễu Uẩn Chi chỉnh lại góc chăn cho nàng.
Du Yên cảm giác cả bầu không khí đều là ngọt ngào, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khi sắp đi vào giấc ngủ, môi nàng nhẹ nhàng bị chạm phải.
Nàng còn mơ hồ nghe được tiếng than thở và nén giận của Liễu Uẩn Chi: "Cứ thế mà ngủ thϊếp đi thật à..."
----
Khi hai người rời khỏi, nhìn ba người đưa tiễn bọn họ, Du Yên cảm thấy như có gì đó chạy thẳng từ l*иg ngực lên đầu, trong mắt lập tức chứa đầy sương mù.
Du Hoằng Nghĩa tiến lên một bước, sờ sờ đầu nàng giống như trước vậy.
"Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, ta sẽ đến Kinh Thành tìm các ngươi, muội... nhớ chăm sóc Liễu Uẩn Chi cho tốt." Nói tới đây, chính hắn cũng cảm thấy lời này buồn cười, hắn nhíu mày và nhấp nhấp môi.
Nước mắt Du Yên lại vì cười mà chảy ngược vào trong.
Sau khi tạm biệt Doãn Ngô và Tiểu Thúy, hai người lập tức lên xe ngựa rồi khởi hành, bọn họ mướn một vị phu xe, chịu trách nhiệm đưa bọn họ đến Kinh Thành.
Trên đường lớn yên tĩnh, một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy qua, mành vải cửa sổ bị vén lên, Du Yên ló đầu ra ngoài, người Du trại ở phía sau dần dần biết mất.
Nước mắt nàng lại lập tức dâng lên.
Liễu Uẩn Chi sờ mặt nàng, dịu dàng khuyên nhủ: "Sau khi thi khoa cử xong rồi, ta sẽ về Du trại cùng nàng, đừng khóc."
Sau khi Du Yên "ừ" một tiếng thì không nói nữa. Xe ngựa xóc nảy, nàng ngồi trên ghế lắc la lắc lư, sau đó lập tức bị hắn kéo vào trong ngực.
Liễu Uẩn Chi cúi đầu, thấy viền tai của nàng dần đỏ lên, hắn nhếch môi cười, cầm tay nàng và nói: "Nàng mệt thì nghỉ ngơi một chút đi."
Du Yên chun mũi, phản bác: "Không phải lúc nào ta cũng đều mệt mỏi đâu."
"Không phải ngày đó nàng ngủ tới tận lúc mặt trời lặn đằng Tây sao?" Hắn chế nhạo một câu.
"Còn không phải do chàng..." Du Yên ngậm miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cắn môi và xoắn ngón tay. Không nói được lời nào nữa.
Tựa như muốn nói lại thôi.
Đúng thật là ngại ngùng.
Còn có... Mưu đồ du͙© vọиɠ đã lâu.
Liễu Uẩn Chi nâng cằm của nàng lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ cánh môi của nàng, hai mắt đối diện nhau rồi sau đó môi cũng bắt đầu chạm vào nhau.
Mới chỉ môi chạm môi mà trong đầu Liễu Uẩn Chi đã nghĩ đến rất nhiều hình ảnh kiều diễm.
Du Yên bị hắn hôn đến mức suýt chút không thở nổi, đẩy đẩy hắn, trong mắt đầy nước, nàng liếc hắn một cái rồi cúi đầu xuống nhìn ngực mình.
Liễu Uẩn Chi không chịu buông tha nàng, lại nâng cằm của nàng lên rồi hôn một cái, thậm chí hắn còn không biết đủ mà lè lưỡi liếʍ môi nàng, dần dần, nụ hôn đi xuống.
Du Yên sững sờ nhìn tua rua trên đỉnh xe ngựa, biểu cảm trên mặt không phải là thoải mái mà giống như đang nhẫn nhịn. Môi dưới bị nàng cắn tới trắng bệch, đôi mắt nàng chớp chớp nhưng hoàn toàn không mở ra, chỉ khép hờ, mang theo ý tìиɧ ɖu͙©, không khí cũng có vẻ ẩm ướt.
Đôi môi nóng bỏng, ướŧ áŧ di chuyển từ môi xuống cổ, da thịt trắng nõn bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi liếʍ không ngừng, tiếng nước "chụt chụt chụt" vang lên. Đai lưng nàng bị ngón tay thon dài khẽ mở ra, bàn tay to trượt vào trong y phục bị hở một nửa, rồi lại xuyên lớp áσ ɭóŧ mỏng manh, đυ.ng đến da thịt trơn bóng của nàng.
Môi hạ xuống, tay hướng lên trên.
Phần cổ bị nước miếng thấm ướt một mảng, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của Du Yên vang lên, bầu ngực sữa no đủ bị hắn nắm trọn, ngón tay hắn kẹp lấy nhũ hoa, nhẹ nhàng day day, dần dần, nó bắt đầu cứng lên. Du Yên khép chặt chân theo bản năng, định ngăn chặn mật dịch ẩm ướt sắp trào ra.
Trên gương mặt Liễu Uẩn Chi hiện ra một nụ cười nhẹ, rồi lại khẽ đặt một nụ hôn lên phần da dưới môi nàng, hắn kề sát lỗ tai nàng và nói nhỏ: "Thoải mái không?"
Thân thể Du Yên run lẩy bẩy, không trả lời.
Liễu Uẩn Chi không có được đáp án của nàng, hắn dùng sức niết nhũ hoa nàng, Du Yên hốt hoảng kêu lên một tiếng. Nàng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn với vẻ đầy tức giận, dịch mông ra phía sau.
Người đột nhiên rời khỏi ngực Liễu Uẩn Chi, hắn bất thình lình không kịp phản ứng, sau đó lại cong môi, di chuyển tới gần phía nàng, ép nàng tới góc xe ngựa, Du Yên không còn chỗ để trốn.
Xiêm y đã bị hở một nửa, lộ ra một mảng da thịt lớn màu trắng nhạt. Trên cổ nàng cũng có chất lỏng trong suốt do hắn lưu lại. Trên gương mặt xinh đẹp là biểu cảm giận hờn, trong mắt có chút uất ức nhưng cũng ướŧ áŧ và mềm mại.
Liễu Uẩn Chi cảm thấy lòng mình cũng nhũn ra rồi.
Hắn ôm lấy nàng, ấn nàng lên chân mình, nhẹ nhàng khép xiêm y của nàng lại rồi lại giúp nàng cột lại đai lưng, bàn tay to duỗi đến cần cổ nàng và lau sạch sẽ nước miếng dính trên đó, hắn hôn lên mặt nàng một cái, "Không phá nữa."
Du Yên "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn nằm vào trong lòng hắn nhưng cây gậy thịt thô to dưới mông kia lại vô cùng cấn.
Liễu Uẩn Chi nắm tay nàng, vỗ về lòng bàn tay mềm mại, rồi lại bao bọc nó trong tay mình.
Sau khi xe ngựa chạy được một đoạn thì phu xe dừng lại.
"Tiểu thư, công tử... ta mới đi ngang qua nhà họ hàng mình, ta có thể qua đó thăm hỏi một chút không? Phu xe thỉnh cầu với vẻ mặt có hơi áy náy và do dự.
"Có thể, có thể." Du Yên sảng khoái đáp ứng.
"Ta để xe ngựa ở đây, khoảng nửa canh giờ sau sẽ trở về." Phu xe cảm kích nói.
"Được."
Liễu Uẩn Chi nhìn bóng lưng của phu xe, rồi lại vuốt ve tay nàng, "Nàng đúng là người lương thiện."
"Chàng không đồng ý sao?" Du Yên hỏi hắn.
"Nàng nói đồng ý thì ta đồng ý, ta nghe lời nàng."
Lời ngon tiếng ngọt mà không ngấy chút nào, Du Yên cảm thấy nếu nàng có đôi cánh thì có thể bay đến tận trời.
Du Yên xốc màn lên, nhìn ra phía bên ngoài, bốn phía không có người, phu xe buộc ngựa ở trong rừng, chỉ có tiếng hót của chim và tiếng hít thở hổn hển của ngựa.
Cách đó không xa là một cái hồ trong veo, ánh mặt trời vẩy xuống khiến dòng nước lấp lánh, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Du Yên xoay người, phía dưới thật sự rất ướt và dính. Nàng quay đầu nói với Liễu Uẩn Chi: "Ta muốn... tắm rửa một chút."
"Tại hồ này à?" Liễu Uẩn Chi nhíu mày.
"Ừm, nơi này không có ai, bốn phía bờ hồ cũng có cây cỏ che đậy, ta đi nhanh rồi về nhanh."
Sắc mặt Liễu Uẩn Chi hơi u ám, "Đi thôi, ta trông chừng giúp nàng."
Du Yên cởi xiêm y ra, lộ ra thân thể trắng mịn, đi chân trần vào trong hồ, thân thể Du Yên lạnh tới mức run lẩy bẩy, nàng chịu đựng cảm giác mát lạnh, vội vàng rửa sạch cơ thể của mình.
Liễu Uẩn Chi đứng nhìn nàng ở chỗ không xa, rõ ràng thấy thân thể trắng trẻo của nàng run rẩy, bầu ngực sữa liên tục dao động trong không trung, đỉnh nhũ hoa hơi vểnh lên dưới ánh sáng, vô cùng dễ thấy.
Sau khi Du Yên rửa người xong thì bước lên từng gợn sóng nước, đi về phía bờ hồ.
Nàng tùy ý mặc áσ ɭóŧ vào. Nước trên người vẫn chưa khô hết, áσ ɭóŧ mỏng manh dán chặt trên người nàng, không thể nào chê hết được màu da và đường cong vốn có của Du Yên.
Rốt cuộc Liễu Uẩn Chi không nhịn được nữa, hắn bồng nàng lên, không để ý tiếng kinh hô của nàng mà đi đến sau một tảng đá lớn, lúc này mới dừng lại.
Du Yên đứng trên mặt đất bằng đôi chân trần, bị đá cấn nên rất khó chịu, ngón chân trắng nõn cuộn lại, du͙© vọиɠ rõ ràng của Liễu Uẩn Chi nóng bỏng tới mức khiến mặt nàng đỏ hồng như tôm luộc.
Liễu Uẩn Chi biết tất cả tư tưởng thế tục đều không cho phép hắn làm chuyện kế tiếp.
Nhưng hắn không quan trọng nữa rồi.
Hắn phải làm.
Từ khi hắn gặp Du Yên, tất cả chuyện không nên làm, hắn cũng đã làm mấy lần.
Ghen tị, nghi ngờ, buông thả du͙© vọиɠ.
Hắn hoàn toàn dính tất cả.
Nhưng hắn nguyện ý, dù có xuống Địa Ngục thì hắn cũng nguyện ý.
Liễu Uẩn Chi cởϊ áσ khoác của mình, xiêm y màu trắng bị hắn ném xuống đất, "Giẫm lên đi."
Du Yên không chịu, hắn lập tức ngồi xổm xuống rồi di động bàn chân nàng.
Nhũ hoa hồng phấn dựng đứng, bị che phủ bởi quần áo ướt đẫm, như ẩn như hiện.
Liễu Uẩn Chi sờ mặt nàng, "Ở trong này, làm cùng ta đi."
"Không được." Du Yên đỏ mặt từ chối.
Giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa.
Liễu Uẩn Chi tiến lên một bước, kéo tay nàng thăm dò thân dưới của mình, côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng của hắn lập tức trong tay nàng.
"Yên nhi bảo bối, giúp ta chút."
---
Lời tác giả:
Phu xe: Ta đi, xong việc rồi sẽ về.
Động tác nguy hiểm, không được bắt chước.