Yêu Long Ngoạn Vật

Chương 112: Phiên ngoại 4: Song tu giao hợp

Edit: Jang Jang

Trên trán Chúc Vưu mồ hôi nóng ròng ròng, hơi thở hỗn loạn, thở ra hơi thở vừa thô vừa nóng.

Hắn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ nhân, dùng sức ấn đi xuống, thịt trụ thô to đẩy ra thịt mềm đỏ bừng ướŧ áŧ, một tấc một tấc mà đỉnh đi vào.

Mật huyệt ướt nóng chặt chẽ đem dươиɠ ѵậŧ to lớn gắt gao xoắn lấy, tầng tầng thịt mềm toàn bộ nảy lên, dùng sức quấn chặt dị vật xâm lấn, liên tiếp liếʍ mυ'ŧ toát cắn.

"Ân..." Chúc Vưu nặng nề thở dốc một tiếng, bụng một trận căng chặt, qυყ đầυ sung huyết bị kẹp đến trướng đau tê dại, lại là vừa đau vừa sướng, khiến người muốn ngừng mà không được.

Dung Khanh đầu óc vẫn thanh tỉnh, ý thức cũng rõ ràng.

Nàng nghĩ chính mình là muốn cùng Chúc Vưu song tu, tự nhiên muốn ra sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, làm hắn mau chút tiết ra dương tinh, giúp nàng tăng lên tu vi.

Nàng mày đẹp nhíu lại, chịu đựng bị thịt trụ lấp đầy, cảm giác dị thường khó chịu no trướng, nâng lên mông vểnh tròn trịa tuyết trắng, dùng sức ngồi xuống.

"Phụt" một tiếng, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đẩy ra thịt huyệt, thẳng tắp cắm tới đáy, qυყ đầυ tròn như trứng ngỗng thật mạnh đảo lộng hoa tâm non mềm.

Nước sốt dính nhớp bị thịt trụ tễ ra tới, bắn đến chỗ hai người giao hợp một mảnh hỗn độn.

Nàng ngồi đến quá mức dùng sức, lập tức đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ thô dài đều ăn đi vào.

Hai người phần hông kề sát, không lưu một tia khe hở, âm mao nam nhân thô cứng cọ xát đến âm phụ trắng nõn của nàng vừa nhột lại ngứa, khó chịu cực kỳ.

Hai cái trứng dái nặng trĩu kia càng là thuận thế dùng sức va chạm vào chỗ đáy chậu của nàng.

"A... Ô ô... Thật sâu..." Dung Khanh cắn môi yêu kiều rêи ɾỉ, mày đẹp liên tiếp nhíu chặt.

Háng căng chặt, ngăn không được mà run rẩy lên.

Nàng chịu không nổi cúi xuống, ghé vào trên ngực rộng lớn của nam nhân, run run nói: "Phu... Phu quân, chàng thoải mái sao? Mau chút tiết ra tới nha."

Khi nàng nói lời này, âm thầm xoắn mông vểnh tuyết trắng, trên dưới trái phải lay động, bụng nhỏ thít chặt lại, huyệt thịt ướt mềm mấp máy, dùng sức liếʍ mυ'ŧ kẹp cắn dục căn nam nhân sưng to sung huyết.

"Hừ..." Chúc Vưu cắn răng kêu lên một tiếng, chỗ huyệt Thái Dương gân xanh bạo khởi, hạ bụng nảy lên một cỗ kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, eo tê rần, suýt nữa liền bị nàng kẹp đến bắn ra.

Hắn áp xuống ý bắn trong thân thể, đè lại mông vểnh nữ nhân đang đong đưa lên xuống, ôm thân mình nàng, dựa vách tường, nửa ngồi dậy.

Rồi sau đó, bám vào bên tai nàng, thô suyễn, khàn khàn nói: "Khanh Khanh, còn không đến nửa khắc đâu, ở trong mắt nàng, phu quân là người không còn dùng được như vậy sao?"

Mục đích Dung Khanh cùng Chúc Vưu giao hợp đó là muốn ép ra dương tinh của hắn, hắn nếu là thật "Không còn dùng được", nàng trong lòng sẽ cao hứng chút.

Nhưng từ kinh nghiệm dĩ vãng, xem ra hắn mới bắt đầu việc này, không tới nửa canh giờ, tuyệt không tận hứng, nơi nào sẽ dễ dàng buông tha nàng.

Dung Khanh thầm nghĩ, cần chút biện pháp câu dẫn hắn mới được.

Nàng nâng lên hai luồng nhũ thịt tuyết trắng đầy đặn của chính mình hướng khuôn mặt tuấn tú của nam nhân nhấn một cái, nũng nịu nói: "Phu quân, thiếp lại trướng sữa, chàng mau chút hút ra ha."

Nhũ thịt đẫy đà mềm mại, ép tới nam nhân hô hấp cứng lại.

Chúc Vưu chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trẵng nõn, quanh hơi thở toàn là mùi sữa nồng đậm, thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, máu mũi thiếu chút nữa liền bừng lên.

Dung Khanh say rượu ngây thơ vũ mị, khi chủ động câu dẫn hắn kỹ xảo tuy có chút vụng về, lại đả động đến tâm hắn, làm hắn huyết mạch phẫn trương, vật dưới háng nhất thời lại ngạnh vài phần.

Chúc Vưu ngậm lấy một con hồng anh kiều diễm, nhẹ nhàng toát hút, sữa tươi ngọt thanh liền ùa vào trong miệng, được hắn nuốt vào trong bụng, vang lên một trận thanh âm "ực ực".

Đại chưởng nâng mông nữ nhân, chậm rãi nâng lên, lộ ra thịt trụ màu đỏ tím, gân xanh dữ tợn trên thân gậy bị dâʍ ŧᏂủy̠ nhuộm dần đến một mảnh ướt nhẹp, làm cho người ta sợ hãi.

Khi chỉ dư nửa cái qυყ đầυ lưu tại huyệt khẩu, hắn ấn mông nàng đi xuống một cái, đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần hông, hướng lên trên đỉnh vào.

"Phụt" một chút, dươиɠ ѵậŧ thô dài nháy mắt nguyên cây cắm đi vào, đem mật huyệt tắc đến tràn đầy.

Cực đại qυყ đầυ chọc ở khối thịt mềm nhô lên chỗ sâu trong, hạ thân tựa điện giật tê dại, thân mình Dung Khanh một trận run run, nhịn không được kêu lên tiếng: "A a... Phu quân... Ân... Ngô... Không cần..."

Chúc Vưu vừa ăn vυ' lớn của nữ nhân, vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần hông, nhanh chóng mà thọc vào rút ra.

Đại chưởng nâng mông nữ nhân, phối hợp với động tác đưa đẩy hông của hắn, đi xuống nhấn một cái, vừa nhấc hướng lên trên, từ trên xuống dưới vuốt ve thịt trụ thô dài.

Xem từ phía sau, chỉ nhìn thấy thịt trụ nam nhân thô dài đỏ tím ở mật huyệt đỏ bừng của nữ nhân ra ra vào vào.

Huyệt thịt ướt mềm đỏ thắm, bị thịt trụ thao kéo ra, nước sốt văng khắp nơi, vang lên một trận tiếng nước dính nhớp, òm ọp òm ọp, rơi vào bên tai người.

Theo động tác nam nhân thọc vào rút ra đỉnh lộng, thân mình Dung Khanh trắng nõn trên dưới xóc nảy, hai cặp vú đầy đặn phồng lên đong đưa không thôi.

Một bên vú không bị nam nhân ăn vào trong miệng, ở trong không khí lắc lư lay động, thỉnh thoảng cọ qua gương mặt nam nhân, cọ đến tràn ra chút sữa tươi, theo hình dáng khuôn mặt nam nhân trượt xuống.

"A... Ngô... Phu quân... Liếʍ đến thật thoải mái..." Dung Khanh thoải mái kêu lớn.

Nàng say rượu đã là mất đi e lệ ngày thường, chỉ do tâm chính mình, thoải mái liền muốn kêu ra.

Nàng sờ một bên vú chịu cô đơn, đưa tới bên môi nam nhân, kiều thanh nói: "Phu quân, bên này cũng hảo trướng, mau hút ha."

Hai vυ' tụ lại ở giữa, nhũ thịt tuyết trắng bị đè ép đến thay đổi hình dạng, dật loạn khắp nơi, đồng loạt nhét vào trong miệng nam nhân.

Chúc Vưu hàm chứa hai đầṳ ѵú phấn nộn, ăn đến tấm tắc rung động.

Dung Khanh dùng tay xoa nhũ thịt mềm mại, sữa tươi tựa thanh tuyền, ào ạt trào ra, nam nhân ăn không kịp, đại lượng sữa tươi theo khóe môi uốn lượn mà rơi xuống, nhìn thật sự dâʍ đãиɠ.

Trận hoan ái này quá hương diễm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Chúc Vưu chưa bao giờ hưởng thụ qua diễm phúc như vậy, chỉ cảm thấy dưới bụng kɧoáı ©ảʍ thay nhau nổi lên, cả người sảng khoái không thôi.

Đại chưởng nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nữ nhân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo bụng, tấn công mãnh liệt, ra sức đưa đẩy đỉnh lộng.

"Bạch bạch bạch", mỗi lần dùng sức đỉnh hướng lên trên, dươиɠ ѵậŧ lớn lại cắm tới đáy, hai cái trứng dái liền sẽ va chạm thật mạnh háng nữ nhân.

"A a... Phu quân... Chậm một chút..." Dung Khanh gò má nhiễm hồng, miệng nhỏ khẽ nhếch, dồn dập thở hổn hển, môi đỏ tràn ra rêи ɾỉ rách nát.

Nàng ôm chặt tấm lưng thấm mồ hôi của nam nhân, mười ngón tay mảnh khảnh xanh nhạt ở phần lưng này vẽ ra mấy đạo vệt đỏ.

Lúc này, dươиɠ ѵậŧ Chúc Vưu đã bành trướng một vòng, qυყ đầυ sung huyết phát tím, vừa trướng vừa đau, ẩn ẩn ý bắn.

Hắn ôm chặt Dung Khanh, nhanh chóng hướng lên trên đỉnh lộng mười mấy cái, cuối cùng thật sâu cắm tới đáy.

Cực đại qυყ đầυ chống lên cung khẩu nhỏ hẹp, đỉnh mã mắt mở lớn, run rẩy phun ra một cỗ bạch trọc đặc sệt, đem tử ©υиɠ nữ nhân rót đến tràn đầy.

Dung Khanh dồn dập thở hổn hển, thân mình bủn rủn vô lực, đầu óc mơ màng trướng trướng.

Nhưng nàng vẫn là nhớ kỹ chính mình muốn song tu, muốn tăng tu vi.

Không uổng công nàng ký ức tốt, mặc dù là trạng thái say rượu, cũng nhớ rõ những cái khẩu quyết buồn tẻ đó.

Đầu ngón tay chậm rãi vê động, bắt đầu mặc niệm khẩu quyết.

Chỗ hai người giao hợp tản mát ra một cỗ nhiệt ý, cỗ nhiệt ý này từ tử ©υиɠ Dung Khanh sinh ra, hướng bốn phía khuếch tán du tẩu, cuối cùng lại trở về với thủy điểm.

Đem dương tinh nam nhân tiết ra hoàn toàn hấp thu xong, ngón tay Dung Khanh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, khẩu quyết cũng như cũ mặc niệm.

Một lát sau, Chúc Vưu nằm ở vai Dung Khanh tạm nhắm mắt dưỡng thần rốt cuộc nhận thấy được sự tình không thích hợp.

Nam nhân xốc lên đôi mắt, lưỡng đạo mày kiếm nhíu chặt, trên trán toát ra một cỗ mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.

Hắn có thể cảm giác được công lực chính mình đang chậm rãi xói mòn, từ trên đi xuống, hội tụ đến hạ bụng, cuối cùng lại biến mất không thấy.

Đại chưởng một phen bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của nữ nhân, Chúc Vưu suy yếu hỏi: "Khanh Khanh, nàng đang làm gì?"

Dung Khanh đầu óc vẫn là có chút ngu muội, nàng khờ dại lẩm bẩm nói: "Thiếp cùng phu quân song tu a, hấp thu dương tinh phu quân, công lực thiếp liền sẽ tăng nhiều, thực mau là có thể thành tiên."

Chúc Vưu một hơi nghẹn ở trong cổ họng, suýt nữa muốn phun ra một búng máu.

Nàng như này nơi nào là song tu a?

Nàng đây là ở thải âm bổ dương a!

Nàng hút không phải dương tinh, mà là dương khí của hắn.

Nàng hiện giờ đã hút đi bốn thành công lực của hắn, cộng thêm hơn phân nửa dương khí tràn đầy, nếu lại hút tiếp, không cần thiết một lát, hắn liền sẽ tinh tẫn mà chết, hóa thành một khối xương khô.

Không được, không thể lại để nàng hút tiếp.

Chúc Vưu cắn chặt răng, bế Dung Khanh lên, "Ba" một tiếng, rút ra dươиɠ ѵậŧ nửa mềm, tùy ý bạch trọc da^ʍ mị kia ào ạt mà trào ra, làm ướt giường đệm.

Hắn đem Dung Khanh đặt ở một bên, chính mình xoay người nằm bên ngoài sườn.

Chúc Vưu dồn dập thở hổn hển, chỉ cảm thấy thân mình hư nhuyễn vô lực.

Dĩ vãng, sau mỗi lần hành phòng, hắn chỉ cảm thấy thân mình sảng khoái, tinh lực dư thừa, mặt mày hớn hở.

Loại cảm giác hư thoát xa lạ này, hắn vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm đến.

Chúc Vưu mệt đến không muốn bò dậy rửa sạch thân mình, hắn vươn cánh tay dài, ôm Dung Khanh mơ màng sắp ngủ, liền ôm nàng như vậy ngủ đến hừng đông.

Hôm sau, khi Dung Khanh tỉnh lại, phát hiện công lực chính mình tăng nhiều.

Nàng cao hứng mà bổ nhào vào trong lòng ngực Chúc Vưu, cười nói: "Phu quân, sau khi cùng chàng song tu, tu vi thiếp quả nhiên đề cao, tiếp tục như thế, cách thành tiên liền không xa."

Chúc Vưu một lúc tổn thất bốn thành công lực, cộng thêm hơn phân nửa dương khí, hiện nay thân thể vẫn là có chút suy yếu, sắc mặt cũng có vài phần tái nhợt.

Khi Dung Khanh nhào lên, bước chân hắn lảo đảo, lui về sau hai bước, mới khó khăn lắm đem nàng tiếp được.

Chúc Vưu bất đắc dĩ mà nhìn lúm đồng tiền minh diễm tiếu lệ của nữ nhân, hắn không đành lòng phất đi hứng thú của nàng, đành phải khen tặng nói: "Khanh Khanh thông minh như vậy, thành tiên có gì khó?"

Dung Khanh dương môi cười nhạt, mi mắt cong cong, nàng nhìn nam nhân, thẹn thùng nói: "Vậy đêm nay, chúng ta lại song tu một lần như thế nào?"

"Khụ khụ..." Chúc Vưu thân mình cứng đờ, sắc mặt tựa lại trắng ba phần.

Hắn thân hình hơi hoảng, bắp đùi mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững, muốn ngã ra trên mặt đất đi.

Lảo đảo mà lui lại mấy bước, dùng tay vịn trụ vách tường phía sau, hắn suy yếu trả lời: "Khanh Khanh, phu quân mấy ngày gần đây bận việc coi chừng Uyển Uyển, tinh thần không được tốt, để qua đoạn thời gian này đi."

Chúc Vưu nói xong, buông Dung Khanh, xoay người đi phòng ăn chuẩn bị đồ ăn sáng.

Đây là từ trước tới nay, Dung Khanh lần đầu tiên cầu hoan bị cự tuyệt.

Hậu sản hai tháng, giải lệnh cấm, Chúc Vưu chính là mỗi đêm đều phải đè nặng nàng làm chuyện đó, hơn nữa mỗi đêm không ít hơn hai lần.

Có khi hứng thú, hắn còn sẽ làm ba đến năm lần.

Đêm qua bất quá là chỉ làm một lần thôi.

Dung Khanh nhìn bóng dáng nam nhân hơi có chút tiêu điều, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nàng nhỏ giọng nói thầm: "Phu quân của ta không được."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Khiếp chương này dài muốn lòi con mắt, gõ hơn 2000 chữ muốn sùi bọt mép! :((((((( Mọi người thả tim an ủi tui đi~~~