Edit: Jang Jang
Chúc Vưu quỳ gối bên cạnh người Dung Khanh, hắn vươn hai tay, đem nàng ôm trong l*иg ngực, đau lòng hôn môi, khóe mắt phiếm hồng của nàng.
"Khanh Khanh, muội nói cho phu quân, là tên hỗn đản nào khi dễ muội, huynh đi đem hắn cấp làm thịt."
Nam nhân thanh âm hàm chứa vài phần tức giận, hắn tay nắm thành quyền, dùng sức đấm vài cái trên mặt đất, nhìn qua như thật là muốn đi báo thù.
"Ô ô..." Dung Khanh đem gương mặt chôn ở trong l*иg ngực nam nhân, khóc đến bi ai: "Chúc đại ca huynh đánh không lại hắn, hắn là yêu quái, tàn nhẫn độc ác, không hề có nhân tính, muội không nghĩ để huynh uổng phí tính mạng."
Chúc Vưu cởi bỏ đai lưng đang cột lấy hai tay Dung Khanh, hắn vuốt ve chỗ vệt đỏ trên cổ tay, ánh mắt hơi lóe, lộ ra vài phần xin lỗi.
Vừa rồi giống như trói đến quá dùng sức, đem nàng trói bị thương.
Chúc Vưu nhặt lên một bên áo váy, chậm rãi giúp Dung Khanh mặc vào, rất là tự trách nói: "Đều do huynh, không có hảo hảo bảo vệ tốt Khanh Khanh, làm yêu vật kia thực hiện được tội ác. Lúc ăn cơm kia vốn là muốn tới trong động này xem kỹ, không nghĩ tới một chân đạp hụt, lăn xuống núi. Dưới chân núi cỏ hoang mọc thành cụm, bụi gai khắp nơi, huynh phí chút công phu, mới bò lên tới. Trách huynh, huynh hẳn là sớm chút bò lên tới, có lẽ là có thể đem Khanh Khanh cứu ra."
"Chúc đại ca muội... Muội..." Dung Khanh ngước mắt nhìn phía nam nhân, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lộ ra một tia chần chờ, nàng cắn môi dưới, ấp úng hồi lâu, cuối cùng là hỏi không ra miệng.
Nàng muốn hỏi Chúc Vưu có hay không ghét bỏ nàng, hắn còn tuân thủ hứa hẹn cưới nàng sao?
Nhưng lại không dám hỏi ra miệng, nàng sợ nghe được đáp án phủ định.
Chúc Vưu chặn ngang đem Dung Khanh bế lên, hắn cúi đầu hôn hôn cánh môi che kín dấu răng của Dung Khanh, thanh âm ôn nhu trấn an nàng: "Khanh Khanh chớ sợ, muội vĩnh viễn đều là thê tử của phu quân, phu quân ôm muội về nhà."
"Ô ô..." Dung Khanh trong lòng cảm động, lại nhịn không được khóc ra tới.
Nàng không nhìn lầm người, Chúc Vưu thật là nam nhân tốt, nếu không hắn đã sớm bỏ nàng không màng.
Chúc Vưu không dám nói ghét bỏ Dung Khanh, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, sợ nàng sau khi trở về, lại sinh ra ý niệm muốn tự sát.
Vừa rồi khi nữ nhân này cắn lưỡi tự sát, trên mặt biểu tình tuyệt vọng.
Ánh mắt trống rỗng, không hề sáng rọi.
Hắn nhìn đến trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Hắn hiện tại có chút hối hận, vừa rồi xúc động như thế, nói ra lời lẽ nhục nhã nàng.
Nữ nhân này cũng thật là đáng thương, hắn cũng không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Gặp được hắn, chỉ có thể trách vận khí nàng không tốt.
Hắn vốn chính là quyết chí muốn cưới Tây Hải long nữ, cũng sẽ không ở thế gian đợi đến quá lâu, sau khi khôi phục công lực, tự nhiên là phải về vô lượng hải vực.
Dung Khanh nữ nhân loại này tính tình đơn thuần ngốc nghếch, ngày thường cùng nàng chơi chơi, thì còn có vài phần cảm giác mới mẻ, thời gian dài, liền sẽ chán ngấy.
Hắn sẽ không lãng phí thời gian, ở thế gian bồi nàng cả đời.
Trừ phi hắn điên rồi.
Chúc Vưu bước chân vững vàng, ôm Dung Khanh không nhanh không chậm đi trở về Cửu Tiên Quan.
Hắn đem Dung Khanh ôm về trong phòng nàng, lấy nước cho nàng rửa sạch thân mình.
Sau khi tẩy sạch thân mình, lại tìm thuốc mỡ thay nàng bôi lên.
Vì Chúc Vưu bắn quá nhiều long tinh, bụng Dung Khanh vẫn là phình phình, nhìn qua trong khoảng thời gian ngắn cũng không sẽ tiêu hóa hết.
Dung Khanh có chút nan kham, khi Chúc Vưu bôi thuốc cho nàng, nàng vẫn luôn cố ý vô tình dùng chăn mỏng che cái bụng chính mình, không nghĩ làm hắn nhìn đến.
Một người nam nhân, nếu là thật sự thích một nữ nhân, như thế nào có thể chịu đựng một nam nhân khác ở trên người nàng lưu lại dấu vết đây.
Dung Khanh siết chặt chăn mỏng trong tay, nhỏ giọng hỏi: "Chúc đại ca, huynh thật sự không ngại sao? Huynh đừng miễn cưỡng chính mình, nếu là để ý, muội cũng không trách huynh, muội đem bạc trả lại cho huynh, huynh trở về dưới núi tìm một cô nương trong sạch, hảo hảo sống tốt."
Chúc Vưu cúi đầu, đem ngón giữa dính thuốc mỡ bôi trên cổ tay sưng đỏ của Dung Khanh, khuôn mặt hắn thanh lãnh tuấn tú nhìn không ra một tia hỉ nộ.
Bôi xong thuốc mỡ, hắn sờ khuôn mặt nhỏ Dung Khanh, bình tĩnh nhìn chăm chú cặp mắt trong suốt, gằn từng chữ: "Nữ nhân chính mình thích có thể nào không ngại đây, huynh đương nhiên là để ý. Nhưng Khanh Khanh là một cô nương tốt, sai không ở Khanh Khanh, huynh không thể dùng sai lầm của người khác tới trừng phạt Khanh Khanh. Huynh thích chính là Khanh Khanh, yêu dung mạo của muội, càng yêu phẩm tính hồn nhiên lương thiện của muội. Vô luận phát sinh chuyện gì, huynh đều sẽ không vứt bỏ Khanh Khanh."
"Ô ô... Chúc đại ca..." Dung Khanh cảm động bổ nhào vào trong l*иg ngực Chúc Vưu, đem hắn ôm thật chặt.
Phu quân như thế, nàng còn mong gì hơn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~