Edit: Jang Jang
"Hô... Hô..." Chúc Vưu thô suyễn, liếc mắt thấy nữ nhân sợ tới mức run run rẩy rẩy, ánh mắt hồ nghi.
Bụng nhỏ này một trận co chặt, cắn đến khít khao như vậy, cũng không biết là sợ thật hay là giả vờ sợ.
Hắn điều khiển long đuôi, nâng lên cái mông nàng, nghĩ rút ra long căn thô to, nhưng tầng tầng thịt mềm gắt gao hấp thụ ở trên thân gậy, mυ'ŧ lộng gai ngược nhô lên cùng gân xanh, cắn đến gắt gao, không muốn buông ra.
"Hô..." Thít thật chặt. Chúc Vưu thoải mái thở dài.
Nữ nhân này quả thật là cái vưu vật, cắm cái gì đi vào, nàng đều sẽ mút chặt không buông.
Hắn rút ra long căn dữ tợn, huyệt thịt đỏ tươi bị kéo túm đến huyệt khẩu, mang ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhẹp, làm chỗ hai người giao hợp một mảnh hỗn độn.
Chúc Vưu nâng cái mông Dung Khanh, đi xuống nhấn một cái, long căn thô to lại căng ra nếp gấp chặt chẽ, chậm rãi cắm vào chỗ sâu trong mật huyệt.
"A... Ô ô... Khó chịu..." Dung Khanh nhíu mày, cắn môi dưới thấp giọng rêи ɾỉ, gai ngược nhô lên cọ xát thịt mềm kiều nộn, vừa buốt vừa ngứa, khó chịu vô cùng.
Qυყ đầυ sung huyết bị hoa kính nhỏ hẹp của nữ nhân mút đến trướng đau tê dại.
"Hô..." Chúc Vưu thấp thở gấp, liếc mắt nhìn Dung Khanh vẫn luôn thì thầm "Khó chịu".
Nữ nhân mạnh miệng, cắn chặt như vậy, hắn không tin nàng là thật sự khó chịu.
Đợi chút, hắn sẽ làm nàng thoải mái kêu ra tới.
Hắn thu hồi cái đuôi, đỉnh hông hướng lên trên đỉnh đầu, thân mình Dung Khanh nhỏ xinh bị đỉnh đến xóc nảy lay động, nhũ thịt trắng nõn loạn run, trọng tâm không vững, suýt nữa muốn ngã xuống.
"A... Muốn ngã xuống..." Nàng kinh hô một tiếng, thân mình nhỏ xinh nghiêng về phía trước, nằm sấp ở trên long thân thô tráng, tứ chi tinh tế trắng nõn giống sợi dây thừng đem Chúc Vưu cuốn lấy gắt gao.
Chúc Vưu cũng mặc kệ nàng có thể hay không ngã xuống, hắn làm như cố ý, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần hông một chút một chút hướng lên trên đỉnh lộng, long căn mọc đầy gai ngược ở mật huyệt nữ nhân đỏ bừng ướŧ áŧ ra ra vào vào.
Òm ọp òm ọp, chỗ giao hợp truyền đến tiếng nước dính nhớp, tinh lượng dâʍ ŧᏂủy̠ chịu đè ép của long căn, từ khe hở chỗ giao hợp tràn ra tới, bắn đến hạ thân hai người lầy lội bất kham.
Khi long căn hướng bên trong cắm, gai ngược nhô lên cấp tốc cọ xát vách trong kiều nộn, thịt non ướt mềm bị cọ xát đến tê dại lại ngứa.
"A... Ngô... Quá nhanh... Ta chịu không nổi..." Dung Khanh khó nhịn than nhẹ, vòng eo mảnh khảnh cong thành một cái độ cung tuyệt mỹ.
Nàng như cũ gắt gao ôm Chúc Vưu không chịu buông tay, sợ chính mình sẽ bị xóc nảy từ trên cao ngã xuống.
Hai cái vυ' đầy đặn phồng lên bị đỉnh đến lắc qua lắc lại, theo động tác Chúc Vưu thọc vào rút ra, không ngừng cọ xát vảy rồng màu xanh lá, nhũ sóng trắng nõn dập dềnh, thực câu dẫn nhân tâm.
Dung Khanh hiện tại chỉ cảm thấy hạ bụng vừa trướng vừa đầy, cỗ cảm giác đau đớn rất nhỏ kia đã tan rã ở nhiều lần trừu động cọ xát của Chúc Vưu.
Mỗi lần long căn mọc đầy gai ngược hướng trong cắm, mật huyệt sẽ sinh ra kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, tựa như điện giật, rùng mình tê dại, khiến đầu óc trống rỗng.
Nàng dồn dập thở hổn hển, thân mình nhỏ xinh nhẹ nhàng phát run, mật huyệt bắt đầu co rút lại, đem long căn thô to cắn đến chặt khít.
"Hô hô..." Chúc Vưu dồn dập thở hổn hển, dương vật sưng to bị kẹp đến trướng đau tê dại, bành trướng đến càng lúc càng lớn, ngạnh đến nỗi muốn nổ tung.
Hắn đỉnh hông dùng sức hướng lên trên đỉnh đầu, phụt một tiếng, long căn thô dài đẩy ra từng lớp nếp gấp, thọc vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, tiêm tế qυყ đầυ chọc vào cung khẩu nhỏ hẹp.
"A..." Dung Khanh hét lên một tiếng, thân mình cương cứng, lại đột nhiên run rẩy, toàn bộ thân mình đều không ngừng run lên.
Cung khẩu hung hăng co rụt lại, gắt gao siết lên qυყ đầυ sung huyết đỏ tím của Chúc Vưu, chỗ hoa tâm phun trào ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp, tưới thẳng tắp lên mã mắt.
"Hô... Hô..." Chúc Vưu qυყ đầυ sưng to bị cung khẩu nhỏ hẹp hung hăng thít, bên trong thịt mềm lại co rút mấp máy, bao vây lấy cây gậy thịt.
Kɧoáı ©ảʍ dày đặc lại kịch liệt từ dưới bụng dâng lên, bao phủ toàn thân, long căn sung huyết bành trướng đến lớn nhất, thình thịch nhảy lên, run rẩy phun ra từng đợt long tinh.
Long tinh đặc sệt đem bụng nhỏ Dung Khanh rót đến tràn đầy, Chúc Vưu phun một hồi lâu mới run rẩy đình chỉ.
Hắn dồn dập thở hổn hển, để sát miệng vào bên tai Dung Khanh, liếʍ liếʍ bên tai ửng hồng của nàng, chậm rãi phun ra ba chữ: "Thoải mái sao?"
Tiếng nói khàn khàn, giống hương rượu mát lạnh, có chút mờ ảo, hơi thở nóng rực, cùng nhau hướng tới bên tai Dung Khanh, khiến nàng hoảng thần một lát.
Một lát sau, nàng như là nghe được bí mật kinh thiên động địa, đồng tử mắt phóng đại, nhanh chóng quay đầu đi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chúc Vưu gần trong gang tấc.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Cuối cùng anh nhà cũng mở miệng nói chuyện ạ! Mắc công làm chị tưởng anh câm! :v