Hứa Duy vẫn luôn đợi Vu Thế Châu bắn tinh, nhưng mà anh kéo dài thời gian đến biếи ŧɦái, cảm giác sắp tới rồi lại nghỉ một chút, hòa hoãn một chút lại là một hồi điên cuồng chiếm đoạt. Hứa Duy tiết vài lần, âʍ ɦộ đã sưng đỏ lên, giữa hai chân một mảnh lầy lội, phần lớn biến thành bọt biển làm ướt lôиɠ ʍυ.
Anh vẫn còn chưa kết thúc, vừa trầm mặc lại hung ác, Hứa Duy ngồi ở trên đùi anh, côn ŧᏂịŧ còn ở trong mật đạo gấp rút ra vào. Ấn đường của cô nhíu chặt, không thầy dạy cũng biết phải làm nũng, đầu lưỡi nhỏ mềm ấm ngậm lấy vành tai anh, "Thế Châu, em đau quá, từ bỏ...... Ách ân, tha cho em, ngày mai em còn muốn đi nghe anh diễn thuyết, buông tha cho em đi......"
Từng nhịp từng nhịp thở dốc nặng nề của anh đánh úp lên làn da cô theo quy luật, tay cô chậm rãi thăm dò xuống, lần đầu tiên sờ đến đồ vật tùy ý ở trong thân thể mình kia. Thật thô, vừa nóng vừa chặt khít, Vu Thế Châu bị cô sờ soạng lung tung một chút hô hấp trở nên rối loạn, nhưng lại không ngăn cản cô. Hứa Duy sờ thấy chất lỏng dính nhớp chảy đầy một tay, nhớ tới đại bộ phận là do từ trong thân thể mình chảy ra, mặt bỗng đỏ lựng. Trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, có chút nghẹn ngào.
Trúc trắc sờ sờ xoa bóp túi con cháu của anh, ngậm lấy hầu kết của anh, giống như yêu tinh dụ hoặc lòng người, Vu Thế Châu nhìn bộ dạng yêu kiều của cô du͙© vọиɠ trong đáy mắt càng thêm dày đặc. "Ân...... Cho em đi, đều bắn cho em......"
Lần đầu tiên nói lời lộ liễu như vậy, Hứa Duy xấu hổ đến cả vùng cổ cũng đỏ lên, gương mặt nóng bỏng. Vu Thế Châu cười khẽ, một bên khóe môi nhếch lên, bộ dạng tà khí nhìn Hứa Duy tim đập lỡ một nhịp. Hầu kết trượt xuống một cái, "Thật sao?"
Cô tận lực bỏ qua cự long thô tráng trong thân thể, cửa huyệt cảm giác vừa đau vừa ngứa, cả người như bị điện giật, đã không còn dư thừa sức lực để chống đỡ chính mình. Thân thể hoàn toàn dựa vào người anh, "Thật mà, em có chút chịu không nổi."
Anh vừa ở trong thân thể cô vận động, còn nói chuyện trơn chu, giọng nói nhiễm tìиɧ ɖu͙© trầm như tiếng đàn cello, khàn khàn thâm trầm câu dẫn hồn phách người, "Anh không mang bao, bắn cho em á?"
Hứa Duy sửng sốt, mày đẹp hơi chau lại, đề xuất, "Vậy anh cứ bắn ra đi, được không?"
Anh khiến cô tức đến bật cười, đầu tóc rối loạn, nước mắt rơi xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh muốn ra, Hứa Duy run rẩy, nhỏ giọng nức nở rêи ɾỉ. Trong lòng Vu Thế Châu thắt lại, có chút đau lòng, vuốt đầu tóc ướt đẫm của nàng, nhỏ giọng nói: "Yêu tinh, em lại bắt nạt anh, anh luyến tiếc."
Theo sau đó là mấy chục cái cắm vào rút ra hung hăng, hừ nhẹ rút côn ŧᏂịŧ ra, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt bắn lên bụng trắng mềm của cô. Anh thở dốc nằm bên người cô, một câu cũng không nói, trong không khí tràn đầy hương vị sau tìиɧ ɖu͙©.
Hứa Duy cảm thấy đêm nay cảm xúc của Vu Thế Châu có chút không thích hợp, bắt nạt cô thê thảm như vậy, giơ tay lên cũng khó khăn. Cô trở mình, lau đi mồ hôi nơi khóe mắt, quan sát anh.
Giờ phút này cô mới vừa trải qua một hồi hoan ái kịch liệt, từ gương mặt đến đuôi lông mày đều ửng đỏ, hô hấp tựa hồ đều mang theo mùi hương nhàn nhạt tác động đến tinh thần của anh. Hơi thở Vu Thế Châu dồn dập, đầu quả tim có chút ngứa, lui về phía sau một chút.
Cô thở ra như lan, ngữ điệu mềm mị, "Anh làm sao thế?"
Anh ngửa mặt lên trời, sửng sốt trong chốc lát, mặt ngoài giống như không muốn đáp lại lời cô, một bàn tay lại lặng lẽ vươn ra xoa eo cho cô. Hứa Duy cười trộm, sáp lại gần bò lên vai anh, phà hơi ở bên tai anh, "Hôm nay anh thật giỏi, làm cho em thiếu chút nữa ngất xỉu, hiện tại phía dưới vẫn còn đau."
Rũ mí mắt xuống, ở hốc mắt ngập nước, môi đỏ trơn bóng, anh nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Hứa Duy nghe xong lại càng cảm thấy kì lạ, "Hôm nay rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Hứa Duy luôn cảm thấy tình cảm của Vu Thế Châu tinh tế đến kỳ lạ, thêm nhiều lo âu, EQ của cô so với anh đều mạnh mẽ như hán tử. Hứa Duy nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước cãi nhau, anh lại đau lòng?
Co nhếch miệng, đứng dậy đi tắm rửa. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, đèn phòng tắm sáng lên, tiếng nước ào ào truyền đến, anh nhẹ nhàng xoay người mặt chôn vào nơi cô vừa mới nằm, hít thật sâu một hơi.
Vừa rồi Hứa Duy vẫn luôn hỏi anh làm sao vậy, thật ra anh cũng không biết mình bị làm sao, hôm nay lúc Vạn Lệ Tước tới hình như cô ấy còn rất chờ mong, Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước cãi nhau cô vẫn như cũ vui vẻ không ngừng. Cho rằng sau khi có giao lưu thân thể, cảm tình cũng sẽ tiến lên phát triển thêm một bước, vậy mà lại không có.
Anh muốn tất cả những thứ của Duy Duy đều thuộc về mình, cả thân thể lẫn tâm hồn, hóa ra lại khó như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào cô mới có thể nhìn thẳng vào tình cảm của anh, ít nhất đuổi Vạn Lệ Tước ra khỏi trái tim cô cũng tốt rồi.
Buổi sáng lúc Hứa Duy tỉnh dậy bên kia giường đã không có ai, quần áo bẩn tối hôm qua đã giặt sạch sẽ, treo một loạt chỉnh tề ở trên giá bên ngoài ban công. Trong phòng bếp ninh cháo bí đỏ, trong phòng khắp nơi đều có dấu vết của anh.
Vu Thế Châu là con cái nhà bình thường, sống mộc mạc từ nhỏ, lúc kết hôn Hứa gia cho Hứa Duy của hồi môn nào phòng nào xe, toàn bộ anh đều không hỏi đến. Hiện tại phòng đang ở là do anh mua, vốn dĩ nhà họ Hứa muốn tặng nhà tân hôn, cuối cũng vẫn bị từ chối.
Nhà họ Hứa lắm tài nhiều của, giá trị con người của Hứa Duy cũng cao, dường như anh lại một chút cũng không để vào mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh làm chính mình. Về điểm này Hứa Duy thật sự rất bội phục anh, trong đại viện có người nói với Hứa Duy rằng Vu Thế Châu sinh ra có một khuôn mặt phượng hoàng.
Lúc lấy chồng cũng nhìn cô mà chê cười, lúc ấy cô có chút tự sa ngã, kết hôn với Vu Thế Châu thuần túy là vì đối nghịch cùng Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước. Đánh bậy đánh bạ lại gặp được người tốt, có chút thở phào nhẹ nhõm.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง