Hứa Duy cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, từng bị người khác lạnh nhạt, đặc biệt thường xuyên tự rước nhục nhã trước mặt Vạn Lệ Tước, đến nỗi sắp quên mất hóa ra cô cũng thích được cưng chiều che chở.
Vu Thế Châu đang nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng nhu hòa, giống như trong mắt chỉ có một mình cô, khiến cho cô sinh ra ý muốn chạy trốn. Thân thể vẫn còn khó chịu, phía dưới nóng rát, chân mỏi eo đau, né tránh ánh mắt anh, nhấp môi nói: "Em muốn tắm rửa, anh đi ra ngoài trước đi."
Chăn đắp trên người bị vén lên một góc, Hứa Duy vì được bế lên mà kinh ngạc, nắm lấy cổ áo anh, "Anh làm gì thế?" Anh ôm chặt lấy cô, trên khuôn mặt tinh xảo cười nhẹ, "Ôm em đến phòng tắm."
Đặt cô ngồi trên bồn cầu, anh xả nước ấm vào ở bồn tắm, thử độ ấm xong liền xoay người, "Mau tắm đi, tắm xong ra ăn cơm."
Sau đó mở cửa đi ra ngoài, bóng dáng cao lớn biến mất đằng sau cánh cửa, Hứa Duy còn có chút ngốc. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy, trước kia cô còn không muốn ngủ chung giường với anh, hai người vẫn luôn tách ra ngủ riêng.
Ăn cơm xong đã hơn 10 giờ, hôm nay là thứ bảy, Vu Thế Châu không có tiết dạy. Trước kia nếu Hứa Duy không hẹn bạn cùng nhau ra ngoài chơi thì sẽ đi thăm tác giả đang hot dưới quyền quản lý, một mặt gia tăng cảm tình một mặt thúc giục bản thảo.
Hôm nay thân thể không thoải mái nên cũng không muốn làm gì, đột nhiên nhớ tới anh để ở trong thân thể mình một suốt đêm, bọn họ không làm bất cứ biện pháp tránh thai gì. Cô hoảng hốt trong chớp mắt, ngay sau đó đúng lý hợp tình sai bảo người nào đó.
Anh đến ngồi bên cạnh cô, trên người mặc một cái áo len màu đỏ, chiếc quần màu xám rộng rãi ở nhà, khuôn mặt thanh tú phá lệ đẹp mắt, hai mươi mấy tuổi nhìn lại vẫn giống như thiếu niên. Hơn nữa hôm nay hình như anh rất vui, trước kia thường thích chui vào trong thư phòng đọc sách nghiên cứu, hôm nay lại phá lệ xem phim thần tượng cùng cô.
Tuy Hứa Duy không được tự nhiên, nhưng cô sẽ không nói thẳng ra, cố ý vô tình bảo Vu Thế Châu đi mau, không cần phải xen vào chuyện của cô.
Người này hôm nay da mặt cũng thật dày, cô ra lệnh đuổi khách toàn làm như nghe không hiểu, xoay quanh ở bên cạnh cô, lúc cô xem TV thì rót nước lấy đồ ăn vặt cho, còn chạy xuống nhà đi mua cho cô một cái bánh kem nhỏ.
Chờ cô nhắc đến chuyện thuốc tránh thai xong anh lại trầm mặc, trong không khí lặng im chất chứa xấu hổ. Hứa Duy không đoán được thái độ của anh, tầm mắt ngừng lại trên TV không nhìn anh. Trong lòng có chút bồn chồn, thúc giục một câu, "Anh mau đi đi."
Đặt cốc nước xuống, anh quay đầu lại nhìn cô, tròng mắt đen láy như mực, vừa sáng ngời lại như nước hồ sâu thẳm, rốt cuộc cái gì cũng không nói. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Duy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy học sinh của Vu Thế Châu thật sự rất vất vả, tầm mắt người này có cảm giác quá áp bức, đặc biệt là lúc chuyên chú nhìn chằm chằm vào mắt người khác, giống như mày đào phần mộ tổ tiên nhà ông lên.
Cô cảm thấy ánh mắt của anh có tính xâm lược quá mức, quay đầu uống thuốc. Anh dọn dẹp lại cái bàn, lại ngồi vào bên cạnh cô. Hứa Duy cảm thấy mệt mỏi, hôm nay không phải là Vu Thế Châu đấy chứ, cô đi thẳng vào vấn đề, "Anh đi mau đi, em ngồi một mình cũng được."
Ngón tay thon dài cầm cốc pha lê, hầu kết nơi cổ có chút lăn lộn, nhất cử nhất động đều đẹp đẽ, giọng nói trầm thấp, "Anh ngồi với em, lớp cuối tuần anh đều chuẩn bị xong rồi."
Tay Hứa Duy không còn sức lực, chỉ có thể mềm mại đẩy anh, "Anh ngồi ở chỗ này, em nhìn TV thế nào được." Anh nắm lấy tay cô, tính tình Hứa Duy mạnh mẽ, thân thể lại rất mềm, anh nghĩ tới cảm giác cực hạn mềm mại ướŧ áŧ ở trong thân thể cô, quyến rũ đong đưa vòng eo. Giờ phút này tay cô mềm nhũn như không xương bị anh nắm lấy, giống như đột nhiên phát hiện ra, Hứa Duy cũng chỉ là cô gái nhỏ, lại là người anh thích, có đôi khi không cần nghĩ ngợi để cô làm theo lý tính.
"Anh ngồi cùng em."
"Em không cần anh ngồi cùng, anh cũng xem không hiểu."
"Phim thần tượng so với lý tưởng về mặt quan hệ tình cảm của người thường cao hơn nên nghiên cứu để hiểu rõ hơn một chút cũng tốt."
Hứa Duy còn không lời nào để nói, chỉ có thể nhìn anh trừng mắt, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng làn da của cô như trứng gà bóc, vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo nhìn như còn ít tuổi. Đáy lòng Vu Thế Châu thỏa mãn, nhéo nhéo khuôn mặt cô, ôn nhu nói: "Đi thay quần áo đi, ra ngoài ăn cơm." Vốn dĩ cô không muốn vận động, nhưng mà ở nhà lại có người đuổi không đi, anh còn biết được cô đặc biệt thích tới tiệm nhà kia, vì thế ngoan ngoãn đi thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng.
Sắc trời dần tối, rặng mây đỏ tràn ngập bầu trời, trên đường người qua lại như mắc cửi, mỗi một người thoáng lướt qua những người xa lạ, không biết là ai tha thiết ước mơ ý trung nhân. Trên đường có không ít học sinh, Hứa Duy thấy hai học sinh cấp ba một nam một nữ sóng vai đi tới, nam sinh cao lớn soái khí, nữ sinh như là đang ngước nhìn lên.
Cô lại nhớ tới mình và Vạn Lệ Tước thời cấp ba, khi đó Vạn Lệ Tước thật ra rất kiêu ngạo lạnh lùng, đối với nữ sinh đều khinh thường nhìn lại, chỉ cảm thấy có hứng thú với bóng rổ và trò chơi điện tử. Miệng cũng rất độc, Hứa Duy cũng không biết chính mình đã thích anh ta từ khi nào.
Vốn dĩ cho rằng người như anh sẽ một mình cả đời, chỉ là như thế nào lại thích Tô Tĩnh, toàn tâm toàn ý đối với Tô Tĩnh, cô không nhìn ra một điểm tốt đẹp nào. Vạn Lệ Tước học trường đại học tốt như vậy, hoa hậu giảng đường theo đuổi anh nhiều như vậy, tùy tiện chọn một người cũng được.
Cố tình lại thích một Tô Tĩnh mọi thứ đều không bằng cô, biết được anh ta có bạn gái, suốt đoạn thời gian kia cô luôn ngây ngốc. Cô thích Vạn Lệ Tước, do từ nhỏ tính tình nhút nhát cảnh giác khiến cô không thể chủ động theo đuổi, cô không bỏ xuống được tự tôn cùng rụt rè. Thích mà cũng không nói nên lời, sao anh lại không cảm giác được, thật đúng là coi cô như anh em mười mấy năm.
Lần trước gặp lại, nói đôi tình nhân cũ là điều trong lòng ấp ủ hồi lâu mới dám mở miệng, phỏng chừng lại bị xem như vui đùa. Cô lắc đầu, trong lòng thầm than khó làm nha, sau đó liền nghe thấy thanh âm người đang lái xe nhàn nhạt nói, "Cái gì khó làm?"
Quay đầu sang nhìn, bộ dạng người nọ vẫn không một gợn sóng, cô cảm thấy đàn ông luôn hiểu biết đàn ông, rất có hứng thú chống cằm hỏi chuyện, "Nam sinh thích nữ sinh ở điểm gì, rõ ràng bên cạnh có bạn gái tốt hơn."
Vu Thế Châu đầu cũng không ngẩng lên, "Cái em nói tốt hơn chỉ là do ai định nghĩa, có lẽ ở trong mắt nam sinh, người mà cậu ta thích mới là tốt hơn."
Hứa Duy như nghĩ ngợi gì đó gật gật đầu, như vậy xem ra, không cần cô tự luyến, cô cảm thấy mình so với Tô Tĩnh tốt hơn, ở trong mắt người khác lại không phải như vậy. Chẳng lẽ Vạn Lệ Tước cũng suy nghĩ như vậy, Hứa Duy có chút không phục, "Anh nói xem, em với Tô Tĩnh ai tốt hơn."
Vu Thế Châu nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt hơi phát sáng, mũi cao thẳng độ cong hoàn mỹ, lông mày thanh tú nhíu lại, "Em tốt nghiệp trường danh giá tuổi còn trẻ sự nghiệp đã thành công, diện mạo xinh đẹp quý phái lại có giáo dưỡng, năng lực mạnh kiến thức nhiều, là cô gái ưu tú hiếm có."
Tuy cảm thấy lời này của anh nói như đoán mệnh, nhưng trong lòng Hứa Duy vẫn có chút đắc ý, cười tủm tỉm nói: "Nói như vậy em so với Tô Tĩnh tốt hơn?"
Nhưng mà người nào đó lại chuyển đổi câu chuyện, "Tô Tĩnh học đại học tầm trung, mơ mơ hồ hồ không có chủ kiến, tính tình mềm yếu lại không phải quá thông minh. Nhưng mà lòng cô ấy lương thiện mềm mại, trái tim kiên cường, trên người luôn có ý chí dẻo dai, có lẽ cậu ta chính là thích điểm đó của cô ấy."
Hứa Duy rất tức giận, "Ở trước mặt vợ anh khen người phụ nữ khác, anh đủ rồi!."
Vu Thế Châu nhàn nhạt nói: "Không phải anh đang giúp em phân tích điểm khác nhau giữa hai người sao? Em không muốn biết vì sao Vạn Lệ Tước lại thích Tô Tĩnh, còn thiếu chút nữa vì cô ấy bất hòa với người trong nhà."
"Đầu óc anh ấy bị cửa kẹp rồi, lúc trước cưới em có phải bớt không ít việc đi, ít nhất là môn đăng hộ đối tính tình hợp nhau, các trưởng bối nhà họ Vạn cũng đều thích em." Cô vừa nói vừa thở phì phì.
Trong xe an tĩnh trong chốc lát, Vu Thế Châu tiếp tục nói: "Vậy lúc trước vì sao khi cậu ta bị người trong nhà chặn kinh tế em lại vay tiền giúp, lúc bác gái Vạn tìm Tô Tĩnh nói chuyện lại đi giúp giải vây, hẳn là em nên nhân cơ hội này tiếp cận cậu ta không phải sao? Em thông minh như vậy, nhất định có thể thành công."
Thật ra cô cũng không biết vì sao, chẳng qua làm như vậy để có được tình yêu quá mức đê tiện, tính tình cô kiêu ngạo, những chuyện xấu xa đó làm bẩn tay. Trong lòng Vu Thế Châu lại cảm thấy rất may mắn, Hứa Duy quá quang minh chính đại, cô khinh thường dùng thủ đoạn, cô quá mong muốn một phần yêu đương sạch sẽ đường đường chính chính, cái dạng một lần cả đời này, thế nhưng cô lại đặt sai chỗ rồi.
Hứa Duy có chút kỳ lạ, "Làm thế nào mà anh biết được?"
Những việc này Vạn Lệ Tước cũng không biết, trong lòng Vu Thế Châu có chút chua xót, cô gái mà anh yêu vì người đàn ông khác làm rất nhiều chuyện, người kia không biết, anh lại rõ rành mạch.
Thậm chí Tô Tĩnh vì khiến Vạn Lệ Tước càng yêu cô ấy hơn, cũng che giấu một chút chuyện mà Hứa Duy trả giá, chỉ có Hứa Duy ngây ngốc cho rằng yêu một người nên yên lặng phụng hiến. Còn may anh đều nhìn thấy, còn may chỉ có một mình anh thấy.
Anh không trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi, "Vì sao em thích Vạn Lệ Tước như vậy, anh còn không nhìn ra cậu ta có điểm gì tốt, bên cạnh em không phải có càng người đàn ông ưu tú hơn sao."
Hứa Duy cà lơ phất phơ, "Anh ấy đẹp trai mà, khi mới bắt đầu gặp anh ấy em đã nảy sinh tình cảm, đã bị anh ấy làm mê muội nhiều năm như vậy."
Vu Thế Châu kéo cửa kính xe xuống, thở ra một hơi, anh cảm thấy buồn bực đến phát hoảng. Hứa Duy nói một câu, lại đột nhiên mở miệng ra, lần này nghiêm túc hơn rất nhiều, "Lúc em mười ba tuổi ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ rồi mất, lúc ấy nhiều người tham gia tang lễ như vậy, tất cả đều như đi ngang qua sân khấu.
Chỉ có anh ấy bật khóc nói với em "Duy Duy, nhất định rất thương tâm sợ hãi phải không, không sao, về sau anh sẽ thay thế cô chú bảo vệ em." Lúc cô bất lực nhất ôm lấy cô, nói lời ấm áp như vậy.
Vì một câu kia mà cô khăng khăng một mực nhiều năm như vậy, đã giao trái tim ra rồi liền không lấy trở về. Trong lòng Vu Thế Châu nghẹn đến phát đau, có chút thất bại, vì sao không gặp được cô sớm hơn một chút, Duy Duy mười ba tuổi mất đi ba mẹ nhất định còn rất nhỏ, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Nếu là lúc ấy anh gặp được cô, nhất định mang cô về nhà, đặt trong cẩm y ngọc thực mà nuôi lớn. Anh đau lòng vô cùng, ghen ghét ảo não bất lực nảy lên trong lòng, chua cay mặn đắng, chỉ là không có ngọt.