Khi tin tức Phương Quyết Minh cưới nam thê bị truyền ra, Thẩm Viên đã gả cho hắn sắp nửa năm. Cây cối ở Phương trạch đã thay lá mới, người này thì được Phương Quyết Minh nuôi đến môi hồng răng trắng, lá gan cũng lớn rất nhiều, mỗi ngày sau khi từ học đường trở về cũng dám quấn lấy Phương Quyết Minh náo loạn, thường xuyên từ phòng ăn một đường nháo đến phòng ngủ. Mà Phương Quyết Minh bắt đầu chậm rãi dạy cậu xem sổ sách trong nhà. Thẩm Viên thông minh lại cẩn thận, rất nhanh liền lên tay. ngược lại là Phương Quyết Dật, từ khi bị thương sau gáy lại cũng không tỉnh lại. Phương lão gia tử nhìn một lần, vừa lắc đầu vừa nói "Làm bậy", cũng là không hề quản Phương Quyết Minh có cưới thêm vợ hay không, chỉ là thường thường phái người tới hỏi Thẩm Viên mang thai chưa.
Phương Quyết Minh đều cản người lại. Nam thê mang thai vốn là khó hơn so với nữ nhân bình thường, thân mình Thẩm Viên lại gầy nhỏ, có con không chừng sẽ khó chịu nhiều hơn. Hắn cũng sợ em dâu nghĩ nhiều, chung quy Thẩm Viên mẫn cảm, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt. Dù nghĩ muốn con, trong lòng Phương Quyết Minh cũng đặt Thẩm Viên ở vị trí đầu tiên, chỉ cầu cậu vui vui vẻ vẻ sống. Chung quy một đời không có con cái, có Thẩm Viên cùng không tịch mịch.
Ai ngờ Thẩm Viên thế nhưng thật sự có thai.
Khi đó trời đã lạnh hẳn, mỗi ngày gió lạnh thổi vù vù, học đường đã sớm cho nghỉ. Thẩm Viên bọc áo khoác trắng thật dày, cả ngày cuộn tròn ở trong lòng Phương Quyết Minh không có tinh thần. Phương Quyết Minh ban đầu cảm giác Thẩm Viên là nhiễm lạnh bị bệnh. Hắn vốn muốn mời đại phu về khám cho cậu, Thẩm Viên lại nôn một trận, phun đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ủy ủy khuất khuất ghé vào trong lòng Phương Quyết Minh lau nước mắt.
Phương Quyết Minh tuy rằng trong lòng có suy đoán, đến cùng vẫn là mời đại phu. Bắt mạch quả nhiên là hỉ mạch. Thẩm Viên nghe lập tức liền không khóc, rưng rưng nhào vào lòng Phương Quyết Minh vui sướиɠ nói: "Đại ca, em mang thai con anh."
Phương Quyết Minh thật cẩn thận ôm cậu. Vừa vặn trương tẩu đến, hắn liền dặn bà đem tin vui cho Phương lão gia tử. Cách ngày lão gia tử còn sai người đưa đủ loại kiểu dáng thuốc bổ, Phương Quyết Minh nhìn lại không vui, sai người thu dọn hết, vẻ mặt tối tăm.
"Làm sao thế?" Thẩm Viên ngồi ở giữa hai chân hắn nhẹ nhàng hỏi.
"Anh cưới em nửa năm, cũng không thấy lão gia tử tỏ vẻ gì." Phương Quyết Minh kéo tay cậu hôn, "Ông ấy giờ mới biết thích em......"
Thẩm Viên cười cong mắt, chỉ nói: "Đại ca thích em là được."
Phương Quyết Minh hôn xong mu bàn tay cậu lại hôn đầu ngón tay hơi lạnh: "Khó chịu sao?"
Thẩm Viên tất nhiên là không thoải mái, lại lắc đầu, ôm cổ Phương Quyết Minh thở dài một hơi: "Đại ca ôm liền không khó chịu."
Thẩm Viên mang thai tinh thần không hề tốt như trước kia, cả ngày ngủ gà ngủ gật, ỉu xìu ghé vào trong lòng Phương Quyết Minh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, có ngày bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Đại ca, tuyết rơi rồi."
Phương Quyết Minh ôm cậu, lòng bàn tay dán trên bụng nhô ra của em dâu quyến luyến vuốt ve: "Em đã gả cho anh gần một năm."
"Thật nhanh a......" Thẩm Viên nhăn mũi, tựa hồ có chút bất mãn, "Đã sắp một năm rồi?"
"Một đời còn không ngại nhanh sao?" Phương Quyết Minh lại bóp mũi cậu, buồn cười thở dài, "Cả ngày miên man suy nghĩ những gì đâu."
Thẩm Viên im lặng ngồi trong chốc lát, đứng dậy lắc lư đi đến bên cửa sổ, tay nhỏ lau sạch sẽ sương mù ngoài cửa sổ. Bên ngoài trắng xoá một mảnh, xe hơi trong viện cũng đều bị phủ tuyết, xa xa vài bóng người đen ở trong tuyết đung đưa. Thẩm Viên lăng lăng nhìn, sau lưng nóng lên, thì ra là Phương Quyết Minh ôm lấy cậu.
"Đại ca." Trong hõm vai Thẩm Viên nóng hừng hực đều là hô hấp ấm áp của Phương Quyết Minh. Cậu do dự một lát vẫn là nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh." Giọng nhỏ đến mức mình cũng nghe không rõ.
Thẩm Viên ở Phương gia sinh hoạt gần một năm, cũng là không phải cái gì cũng không hiểu. Cậu dần dần nghĩ thông suốt lúc trước Phương Quyết Minh dùng thủ đoạn gì để cưới cậu tới tay, cũng hiểu rõ Phương Quyết Minh vì sao nhẫn đến lúc thành hôn mới muốn mình, càng nghĩ càng khổ sở, xoay người ôm Phương Quyết Minh rơi nước mắt.
"Bé con trong bụng động sao?" Phương Quyết Minh chỉ cho là cậu mang thai khó chịu, ôm người về giường xoa eo.
Thẩm Viên ngồi trước người Phương Quyết Minh, muộn thanh khó chịu "Dạ" một tiếng, ngẩng đầu ôm cổ hắn trúc trắc hôn.
"Dạy lâu như vậy vẫn không thuần thục." Phương Quyết Minh cười nắm cằm em dâu, "Đừng nóng vội."
Thẩm Viên sao lại không thuần thục, quen tay hay việc, cậu chỉ là quen Phương Quyết Minh nắm chắc quyền chủ động, thuận theo nằm ở trong lòng đại ca triền triền miên miên hôn môi. Ngoài cửa sổ tuyết đọng không chịu nổi gánh nặng, rơi xuống cành cây trĩu nặng. Thẩm Viên mở to mắt, nương theo ánh sáng mờ mờ thấy tình triều ở đáy mắt Phương Quyết Minh. Cậu đỡ bụng khóa ngồi ở trên hông đại ca, hơi hơi đung đưa eo, hoa huyệt trào ra mật nước ấm áp.
"Đại ca, anh thật lâu không cắm vào hoa huyệt của em." Thẩm Viên cởϊ áσ khoác, bởi vì sợ lạnh lui vào lòng Phương Quyết Minh. Ngón tay hơi lạnh trượt vào quần áo của hắn, tay nhỏ đi xuống thăm dò, đυ.ng đến tính khí của Phương Quyết Minh, "Em ngứa lắm."
"Tối hôm qua không phải là đã giúp em xoa chảy nước rồi sao?" Phương Quyết Minh hít sâu một hơi, cầm tay của Thẩm Viên, "Còn ngứa nữa?"
"Đại ca không cắm vào nên em ngứa lắm......" Thẩm Viên dùng chóp mũi ấn ấn lên cánh tay Phương Quyết Minh, "Tiểu hoa huyệt rất nhớ đại ca......"
Phương Quyết Minh ôm em dâu, vùi đầu hôn hôn bụng tròn vo của em dâu. Hắn nghĩ hơn sáu tháng bầu có thể thân thiết một chút, liền cởϊ qυầи áo ôm Thẩm Viên ở giữa hai chân, thật cẩn thận không áp đến bụng cậu, tính khí để ở hoa huyệt.
Bắp đùi Thẩm Viên dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, bị tính khí nóng bỏng thoáng cọ liền mấp máy phun nước. Rõ ràng một đêm trước đã bị Phương Quyết Minh xoa đến nước lâm li, hôm nay lại chạm nước lại càng nhiều.
"Muốn đại ca sao?" Phương Quyết Minh nâng mông Thẩm Viên chậm rãi động thân cắm vào hoa huyệt ướt nhẹp.
"Muốn......" Thẩm Viên tại đã lâu không làʍ t̠ìиɦ, hưng phấn đến mức cả người run run, ôm chân mình liều mạng ngồi xuống, "Muốn đại ca cắm vào tiểu hoa huyệt của em......"
"Đại ca cũng muốn ngươi." Phương Quyết Minh không dám dùng lực, lại nghĩ cắm vào cũng cắn răng nhẫn nại, chậm rãi ấn em dâu ngồi ở trong lòng mình, khi đỉnh cửa tử ©υиɠ hai người đồng thời thở phào thỏa mãn.
Bên trong mắt Thẩm Viên tràn đầy nước mắt động tình. Cậu đã nhớ cảm giác động tình lâu lắm, Phương Quyết Minh cắm vào hoa huyệt liền cao trào. Dâʍ ŧᏂủy̠ lưu ở bắp đùi bọn họ, tiểu huyệt ngậm tính khí liều mạng co rút. Phương Quyết Minh còn chưa động, Thẩm Viên đã bưng lấy bụng cong người, nước mãnh liệt phụt phụt phun ra.
"Động đi, đại ca đi......" Thẩm Viên thở hổn hển ngồi chồm hổm trên người Phương Quyết Minh, đầu gối hư hư tựa vào trên giường, thường thường triệt để ngồi xuống. Dục căn cực đại thường thường ma xát tử ©υиɠ, "Đại ca mau đâm vào hoa huyệt của em......"
"Ngứa thành như vậy?" Phương Quyết Minh nâng mông Thẩm Viên chậm rãi đâm chọc, không dám xỏ xuyên qua, chỉ không ngừng dùng tính khí đỉnh cửa tử ©υиɠ mấp máy. Em dâu cũng đã thực thích, che bụng cong mông lên nhợt nhạt nuốt dục căn nóng bỏng. Phương Quyết Minh ép hoa hạch mềm mại, Thẩm Viên ưỡn cong eo, hai vυ' chống lên quần áo, núʍ ѵú hồng phấn bị ép tới sưng to.
Phương Quyết Minh ngẩng đầu lên dùng đầu lưỡi cắn khuy áo của Thẩm Viên, nhũ nhục mềm mại cọ đến trên mặt hắn, sữa ùn ùn không dứt trào ra. Phương Quyết Minh há miệng ngậm một bên nhũ nhục, răng nanh mềm nhẹ ma xát đầṳ ѵú. Thẩm Viên khó nhịn ưỡn ngực, hoa huyệt tiểu hạch cùng nhũ nhục đồng thời được an ủi, tìиɧ ɖu͙© điên cuồng tràn ra khắp cả người, giây lát cong mũi chân sảng khoái bắn ra, huyệt đạo cũng ngậm dục căn phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.
"Đại ca...... Đại ca lại xoa xoa......" Thẩm Viên ngấn lệ kéo tay Phương Quyết Minh đặt tại hoa hạch, "Vừa...... Vừa đâm vừa xoa......"
Phương Quyết Minh tất nhiên thỏa mãn cậu, thay phiên mυ'ŧ hai bên nhũ nhục mềm mịn vào, ngón tay niết hoa môi co giãn mười phấn ấn xoa. Thẩm Viên liều mạng ưỡn ngực, bụng tròn vo cọ bụng Phương Quyết Minh, hoa huyệt làm tính khí ướt nhẹp, ngón chân cuộn tròn cùng một chỗ trên giường vô lực.
"Bị...... Bị đại ca đâm thật thoải mái......" tayThẩm Viên ấn tay đại ca không ngừng đè ép hoa hạch, "Dùng lực...... Dùng lực xoa hoa hạch của em......"
Phương Quyết Minh mềm nhẹ kéo tay em dâu ra, đưa tới bên môi liếʍ sạch dâʍ ŧᏂủy̠ tinh ngọt, bắt đầu tiểu biên độ đâm chọc làm ướt mềm huyệt đạo, Thẩm Viên oa oa khóc lên, bưng lấy bụng lại cao triều một lần.
Phương Quyết Minh lật người em dâu lại, nằm nghiêng ở trên giường nâng một chân cậu lên, từ phía sau chậm rãi đâm vào hoa huyệt ướŧ áŧ. Thẩm Viên tự mình nắm hoa hạch sưng đỏ liều mạng ấn xoa, hô hấp hỗn loạn, thân mình bởi vì động tình chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, theo động tác của Phương Quyết Minh lung lay không thôi.
"Đại ca...... Đại ca đâm em......" Thẩm Viên khóc niết tiểu huyệt mẫn cảm ấn xoa, mông ra sức vểnh lên, âm thanh nhục thể va chạm da^ʍ mĩ tràn ra, "Hoa huyệt thật ngứa......"
"Đại ca lập tức đâm bắn em." Phương Quyết Minh nắm lấy nhũ nhục của em dâu dùng lực xoa nắn, kẹp nhũ nhục ở giữa hai bàn tay, đầu ngón tay thỉnh thoảng xoa nắn núʍ ѵú ướt sũng, hạ thân càng là nhanh trừu sáp, liên tiếp đỉnh đến cửa tử ©υиɠ, đâm cho Thẩm Viên hoa huyệt tân thủy bốn phía, tính khí trước người không có bất cứ thứ vuốt ve trực tiếp phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, hai vυ' cũng trào ra sữa.
"Đại ca...... Đại ca làm em bắn......" Thẩm Viên gian nan xoay người, hoa huyệt tràn ra một tia dâʍ ŧᏂủy̠.
"Thoải mái không?" Phương Quyết Minh rời khỏi huyệt đạo của cậu, dục căn cọ ở bắp đùi của em dâu, cán trước sau ma xát huyệt khẩu đẫm nước.
"Thoải...... Thoải mái......" Thẩm Viên đỏ mặt dùng bụng cọ bụng Phương Quyết Minh.
"Để cho đại ca cũng thoải mái chút." Phương Quyết Minh kéo hai chân của em dâu ra, hoa huyệt phun nước điên cuồng co rút, tính khí nóng bỏng của hắn cắm vào bắp đùi ẩm ướt của Thẩm Viên, dùng lực vỗ vỗ mông em dâu, cán đặt ở hoa môi.
Thẩm Viên bị nóng đến mức cả người phát run, từng ngụm từng ngụm hít khí thô. Phương Quyết Minh đã động, dục căn trừu sáp ở bắp đùi non mịn của em dâu, dường như điên cuồng mà cọ hoa huyệt. Thẩm Viên bám vai Phương Quyết Minh, theo dục căn ở giữa đùi thét chói tai động eo, nước đứt quãng phun ra huyệt khẩu, cảm giác trống rỗng mang theo tình triều cuồn cuộn. Phương Quyết Minh đâm càng dùng lực, hai chân của cậu cũng liều mạng khép lại, cuối cùng cả người cứng đờ, khóc xụi lơ trên giường, phía trước phía sau đồng thời cao trào. Phương Quyết Minh tách mở mông em dâu, tính khí hung hăng cọ vào bắp đùi, cán cố ý cọ xát qua tiểu hoa hạch, trừu sáp mấy chục lần, rốt cuộc bắn ở bắp đùi đầy hồng ngân của Thẩm Viên.
Phương Quyết Minh bắn xong lại xoa xoa đóa hoa ướt mềm, bạch trọc dính ở miệng huyệt, theo huyệt nhục mấp máy chảy vào bên trong, hoa phùng tích táp chảy hỗn loạn tinh thủy dâʍ ɖị©ɧ. Phương Quyết Minh xoa một cái, lại xoa hoa huyệt của Thẩm Viên ngứa. Cậu khóc sướt mướt cọ ở trong lòng Phương Quyết Minh, cũng biết hoa huyệt của mình không thể nuốt dục căn, nhưng như thế nào cũng không bỏ được tính khí của Phương Quyết Minh, liền khép hai chân lại mang theo dục căn của hắn lắc lắc mông cọ xát.
"Đợi sinh con xong đến lại cho em ăn no." Phương Quyết Minh hôn hôn chóp mũi Thẩm Viên, tiếng cười có chút khàn.
"Đại ca." Thẩm Viên ôm cổ hắn, nhịn không được cắn cổ Phương Quyết Minh, không phải giận cũng không phải khổ sở, chính là muốn ở trên người Phương Quyết Minh để lại chút dấu vết mà thôi.
Phương Quyết Minh hiểu rõ ràng thấu đáo tâm tư của em dâu, cho dù không hiểu rõ cũng sẽ mặc cậu, chỉ ôn nhu xoa gáy Thẩm Viên.
Thẩm Viên cắn cắn trong mắt lại có lệ, hàm hàm hồ hồ liếʍ gáy Phương Quyết Minh, dính ở trong lòng hắn cọ đến cọ đi, tay nhỏ lung tung gãi cằm Phương Quyết Minh.
"Lại khóc." Phương Quyết Minh đau lòng đặt Thẩm Viên ở trong lòng, xoa bụng cậu mềm nhẹ dỗ, "Về sau sinh con rồi còn khóc như vậy?"
"Đại ca, anh sẽ luôn đối tốt với em sao?" Thẩm Viên chôn mặt ở hõm vai Phương Quyết Minh, giọng khó chịu.
"Em có luôn yêu anh hay không?" Phương Quyết Minh hỏi ngược lại.
"Có." Thẩm Viên không cần nghĩ ngợi gật đầu.
Phương Quyết Minh cười ôm cậu đến trước người, hôn hai má đầy nước mắt của cậu: "Cho dù em không yêu đại ca, đại ca cũng sẽ vẫn yêu em."
Thẩm Viên chớp mắt, ngấn lệ cười rộ lên, tay ôm cổ Phương Quyết Minh không nói lời nào, thật lâu thật lâu sau đó mới nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, lại còn nhỏ giọng hung tợn nói: "Không cho anh không yêu em."
Phương Quyết Minh hôn hôn thái dương cậu, dư quang thoáng nhìn tuyết ngoài cửa sổ càng dày, trắng xoá một mảnh, nhánh cây héo rũ bị tuyết đè sắp gãy. Rõ ràng ngoài phòng là quang cảnh lạnh lẽo, trong lòng hắn lại ấm đến không thể ấm hơn.
Đợi năm sau tuyết tan xuân ấm hoa khai, Thẩm Viên sinh con xong phải đi học đường, Phương Quyết Minh nhớ lại không khỏi cảm xúc sục sôi, nhịn không được cúi đầu nhìn Thẩm Viên, đã thấy người này an an ổn ổn ngủ, cánh tay mảnh khảnh ôm hông hắn, khóe môi nhếch lên loáng thoáng ý cười.
Cảnh tượng tốt đẹp này Phương Quyết Minh từ trước đến nay không dám mơ, hiện giờ lại sinh ra cảm giác sống ở trong mộng đẹp, ôm Thẩm Viên hít sâu một hơi, chậm rãi cười.
Gặp Thẩm Viên là may mắn của hắn.
- Hoàn -
Sẽ beta vào một ngày không xa ~