Trộm Thê

Chương 12: Em dâu ở học đường trữ vật thất cùng với phòng học bị đại ca sáp bắn

Thẩm Viên tìm đến là một gian phòng trữ vật thất nhỏ hẹp, cậu nhòm khe cửa thấy bạn học đã đi xa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất đỏ vành mắt thở dốc, hoa huyệt ăn dương cụ giả phun nước liên tục, đã là rốt cuộc nhịn không được. Cậu cởϊ qυầи màu đen, ngồi ở phòng trữ vật thất hướng phía cửa mở chân. Trong phòng tối đen chỉ có một tia sáng từ khe cửa, cậu ẩn ẩn thoáng nhìn bắp đùi lầy lội của mình. Bên trong kẽ hở của hoa huyệt có thể thấy được dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ, nhất thời eo liền mềm, si ngốc vươn ra hai ngón tay chọc vào hoa huyệt, muốn rút dương cụ giả ở bên trong ra.

Lại nói Phương Quyết Minh tiễn bước em dâu, đi viện an dưỡng. Phương lão gia tử ngồi ở trên ban công xem báo, thấy hắn đến thì tươi cười rạng rỡ, liên tiếp hỏi Phương Quyết Dật có phải đã thu hồi tính tình rồi hay không.

Phương Quyết Minh đã ở trong lòng quyết định chủ ý, chỉ cần Phương lão gia tử vừa hỏi đến, liền nói Phương Quyết Dật đào hôn, mà hắn vì hôn lễ tiến hành, cũng vì xung hỉ cho cha đã cùng Thẩm Viên gạo nấu thành cơm. Ai ngờ nói còn chưa nói ra khỏi miệng Trương tẩu đã dẫn vài lão gia tử đến. Phương Quyết Minh không tiện ở trước mặt người bên ngoài nói chuyện nhà, hư tình giả ý khách sáo vài câu, thấy sắc trời không sớm liền cáo từ. Trong lòng hắn nhớ thương chung quy là Thẩm Viên kẹp dương cụ giả đến học đường. Hắn vừa nghĩ đến tiểu hoa huyệt của em dâu bên trong cắm thứ gì đó, mặt ngoài thoạt nhìn thuần lương không thôi, hạ thể nước tràn lan, liền hô hấp hỗn loạn, hận không thể lập tức đến gặp Thẩm Viên. Lúc hắn đến học đường cũng không đợi nổi, lập tức đi vào, trong phòng học chỉ còn Thẩm Viên một người, đứa nhóc này dùng cặp sách che mông làm cái gì thì nhìn cũng biết.

Phương Quyết Minh âm thầm buồn cười, đi theo sau Thẩm Viên đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước chỉ thấy đến em dâu té ngã, vội vàng muốn chạy qua đỡ, ai nghĩ tới phía sau có mấy học sinh, hắn chậm chân, Thẩm Viên đã bối rối trốn đi.

Phương Quyết Minh đợi học sinh đều đi sạch mới rón ra rón rén đi đến cửa phòng trữ vật thất. Thẩm Viên cũng chưa khóa kĩ cửa, hắn ghé vào cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe, rêи ɾỉ mềm mềm nhẹ nhàng truyền ra, còn kèm theo dục cầu bất mãn hừ nhẹ. Phương Quyết Minh nghe đến miệng khô lưỡi khô, em dâu đến cùng vẫn là nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ chơi hoa huyệt. Hắn nhẫn nại nghe, đợi Thẩm Viên bỗng nhiên cất cao âm điệu, mạnh đẩy cửa ra.

Hai chân Thẩm Viên mở rộng, ngón tay ấn hoa hạch ướt sũng bị choáng váng, hoa huyệt phun một cỗ nước đẩy dương cụ giả ra khỏi cơ thể. Cậu si ngốc nhìn chằm chằm Phương Quyết Minh, trên mặt ánh lên ánh tịch dương ngoài cửa sổ, sau đó oa một tiếng khóc: "Đại...... Đại ca......"

Phương Quyết Minh đóng cửa lại, sờ soạng ôm lấy em dâu: "Sao lại tự mình chơi?"

"Đại ca...... Hoa huyệt của em ngứa quá......" Thẩm Viên ôm cổ Phương Quyết Minh khóc thút thít, "Muốn đại ca cắm...... cắm vào......"

"Đại ca buổi sáng nói cái gì hả?" Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên vào trong ngực. Phòng trữ vật rất hẹp, một người đã chật chội, may mà Thẩm Viên nhỏ gầy, vừa đủ ôm vào lòng, "Không cho tự mình rút ra."

"Đại ca...... Đại ca em sai rồi......" Thẩm Viên khóc sướt mướt làm nũng, "Nhưng mà em rất ngứa...... Đại ca anh mau cắm vào......"

"Đại ca không thể cắm vào, nhưng đại ca có thể dùng cái này làm em bắn." Phương Quyết Minh muốn ép buộc em dâu, nắm dương cụ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ tìm được miệng huyệt, chuyển động vài cái không chút do dự ấn nó vào hoa huyệt mềm ướt.

"Không...... Không đủ......" Thẩm Viên đã từng được ăn no sao có thể thỏa mãn, đong đưa mông cọ xát hạ thân của Phương Quyết Minh, "Muốn đại ca cắm vào......"

Phương Quyết Minh "Bốp" đánh mông em dâu một cái: "Kêu dâʍ đãиɠ như vậy, không sợ bị người nghe sao?"

Thẩm Viên lúc này mới nhớ tới mình còn ở học đường, nhất thời xấu hổ che miệng lại. Phương Quyết Minh nắm dương cụ giả chầm chậm đảo lộng. Hoa huyệt của em dâu mềm mại dị thường, bị đâm ra phân nửa ngày hơi chút mềm mại, dâʍ đãиɠ chảy nước. Không đâm vài cái cậu liền cao trào, Thẩm Viên giãy giụa chân tay khóc kêu ngứa. Phương Quyết Minh lúc này mới cởϊ qυầи, đặt em dâu ở dưới thân bắt đầu đâm vào.

Căn phòng nhỏ hẹp nên Thẩm Viên không có chỗ trốn, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất bị Phương Quyết Minh đâm cho trước sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu vài lần sắp đυ.ng tới cửa đều bị đại ca đúng lúc kéo về.

"Thẩm Viên, ngẫm lại bình thường ngoài cửa đều có những người nào?" Phương Quyết Minh tách mở phiến mông của em dâu hung hăng đâm vào, tính khí phụt một tiếng đâm vào đến cửa tử ©υиɠ.

Thẩm Viên quỳ rạp trên mặt đất, cúc áo mẫn cảm cọ xát núʍ ѵú mẫn cảm, đã là chảy ra sữa, bị Phương Quyết Minh hỏi như vậy, lập tức kêu sợ hãi: "Bạn học...... Còn có tiên sinh......"

"Có sợ bị bọn họ thấy không?" Phương Quyết Minh đâm càng ngày càng sâu, càng lúc càng nhanh, trong phòng nhỏ tràn đầy tiếng nước da^ʍ mĩ nhục thể va chạm.

"Sợ...... Rất sợ......" Thẩm Viên khóc cuộn mình thành một đoàn nhỏ, mông cao cao nhếch lên ăn dục căn màu tím.

"Sợ bộ dáng bây giờ bị thấy sao?" ngón tay Phương Quyết Minh nắm hoa hạch của em dâu, thuần thục đè ép xoa nắn, "Thấy tiểu hoa huyệt của em đang bị anh của trượng phu đâm."

"Đừng...... Đừng nói nữa......"

"Thấy em quỳ trên mặt đất cong mông, hoa huyệt bị đâm đến chảy nước." Phương Quyết Minh càng nói càng nghiền, phát hiện nói càng nhiều, hoa huyệt của Thẩm Viên càng co rút nhanh, rõ ràng là hưng phấn.

"Đại ca đừng nói......" Thẩm Viên miệng cự tuyệt, hai tay lại nắm hai vυ' sưng đỏ liều mạng xoa bóp.

"Thấy em bị anh làm bắn, còn tự mình xoa nắn chảy sữa." Phương Quyết Minh phát ngoan đỉnh lộng tử ©υиɠ của em dâu. Thẩm Viên rốt cuộc nhịn không được, cổ họng thét chói tai, tay lung tung xé áo tự nắm hai vυ', niết hai núʍ ѵú sưng đỏ lôi kéo, cũng căng thẳng người, tính khí bắn ra dịch thủy trắng ngà, hoa huyệt cũng ngậm dục căn dữ tợn của Phương Quyết Minh cao trào.

Trong mắt Thẩm Viên trượt xuống nước mắt, dường như bị trước mặt bạn học, tiên sinh mặt bị cắm đến bắn tinh phun nước, ngượng ngùng còn có hưng phấn khó nói thành lời. Cậu còn chưa bình tĩnh đã bị Phương Quyết Minh đặt ở dưới thân hung hăng đỉnh lộng. Không gian hẹp nên chân dài của Thẩm Viên cũng không thể hoạt động, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất hưởng thụ va chạm thô bạo, vì thế liền ăn tính khí của đại ca càng sâu.

Kỳ thật tiểu hoa huyệt của Thẩm Viên cũng không dùng qua vài lần, tính toán đâu ra đấy đây mới là lần thứ ba ăn vào dục căn của Phương Quyết Minh, cũng đã học xong co rút lại, vô sự tự thông ngậm tính khí mυ'ŧ vào, cũng càng ngày càng dễ dàng chảy nước. Đã nhiều ngày thân thiết, sợ là không cần Phương Quyết Minh chạm vào, chính là trêu đùa một chút, Thẩm Viên cũng có thể ướt sũng.

"Đại ca...... Đại ca em không được......" Cậu ủy khuất nằm sấp, "Về nhà lại đâm...... Lại đâm tiểu hoa huyệt của em có được không nha?"

"Đại ca nhịn không được." Phương Quyết Minh ấn eo em dâu lại là dùng lực đâm chọc, Thẩm Viên nhẹ run. Trong phòng hôn ám thị giác tuy rằng bị tước đoạt, thanh âm lại như là bị phóng đại vô số lần, bất cứ một tia rêи ɾỉ mỏng manh đều không trốn khỏi tai Phương Quyết Minh, "Đại ca muốn làm em ở học đường cắm bắn."

"Không...... Không cần!" Thẩm Viên sợ tới mức hét rầm lên, Phương Quyết Minh lại ôm cậu đẩy cửa phòng ra, tịch dương chiếu vào đáy mắt Thẩm Viên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu điên cuồng lắc eo, ý đồ tránh né tính khí không ngừng tiến vào huyệt đạo.

"Đại ca muốn đi phòng học đâm vào tiểu hoa huyệt của em." Phương Quyết Minh ôm hai chân em dâu, vừa đi vừa đâm vào hoa huyệt ướt sũng.

Đường đi không có một bóng người, nhưng Thẩm Viên sợ là còn có bạn học chưa về nhà, nếu là bộ dáng này của mình bị người nhìn thấy, sợ là rốt cuộc không có mặt mũi đi học. Nhưng mà Phương Quyết Minh ôm cậu sáp lộng một đường, Thẩm Viên vừa khẩn trương vừa hưng phấn, thân mình càng thêm mẫn cảm, phụt phụt phun một đường dâʍ ŧᏂủy̠, bị Phương Quyết Minh ôm đến trên bục giảng.

"Em có nghĩ đến ở trước mắt tất cả bạn học bị anh cắm hoa huyệt không?" Phương Quyết Minh mở rộng chân em dâu ở trước phòng học không một bóng người, "Trước mặt mọi người phun nước."

"Không......" Thẩm Viên vô lực lắc đầu, hoa huyệt ăn dục căn màu tím đen lại không không chịu thua kém chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Phương Quyết Minh đứng ở sau bục giảng đỉnh lộng, Thẩm Viên ngồi ở trên bục giảng, hoa huyệt đối diện bàn học dưới đài. Tuy rằng trong phòng học chỉ có hai người họ, Thẩm Viên lại sinh ra một loại ảo giác đang có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tiểu hoa huyệt của mình, vừa thẹn vừa sợ. Người cậu căng thẳng, mạnh kéo ra hai chân mình ngẩng đầu lên, chất lỏng đạm sắc phun ở trên bục giảng, theo bàn chậm rãi chảy xuống.

"Để mọi người xem tiểu hoa huyệt của em." Phương Quyết Minh làm em dâu bắn còn không hài lòng, lại ôm lấy Thẩm Viên vừa đi vừa đỉnh lộng, tách mở mông cậu ở trước mấy cái bàn dừng chân, "Xem xem tiểu hoa huyệt của em có bao nhiêu dâʍ đãиɠ."

"Không...... Không cần a!" Thẩm Viên kêu sợ hãi che mặt, dâʍ ŧᏂủy̠ đậm sệt tích táp chảy xuống bàn.

Nhưng Phương Quyết Minh không nhanh không chậm ôm cậu đi lại, thường thường lấy ngón tay ấn xoa hoa huyệt bị tính khí làm cho căng trướng: "Còn có người hiếu kì muốn sờ kìa, cho người ta sờ sao?"

Rõ ràng tay kia là của Phương Quyết Minh, Thẩm Viên lại sợ tới mức liều mạng giãy dụa: "Không cho, không cho...... Chỉ có đại ca có thể sờ tiểu hoa huyệt của em......"

Phương Quyết Minh vừa lòng nheo mắt, tùy tiện tìm một cái bàn đặt em dâu ở trên ghế. Góc độ này vừa vặn có thể thấy hoa huyệt mấp máy bị dục căn chống căng ra, hơn nữa tiến vào càng sâu. Phương Quyết Minh sảng khoái thở dài, triệt để vùi tính khí vào cơ thể Thẩm Viên.

"Thật...... Thật sâu......" Thẩm Viên mê mang nằm ở trên ghế, góc độ này sâu chưa từng có, "Đại ca đâm em bắn......"

Phương Quyết Minh bóp eo em dâu mưa rền gió dữ sáp lộng, liên tiếp xâm nhập, đâm đến cửa tử ©υиɠ mềm mại. Tính khí của Thẩm Viên run run rẩy rẩy bắn vài lần, rốt cuộc phun không ra bao nhiêu nước, chỉ hoa huyệt còn trào ra yêu dịch đậm sệt.

Phương Quyết Minh cảm giác không sai biệt lắm, tịch dương sớm tan hết, trong phòng học tối như mực cái gì cũng nhìn không thấy, tiếng thở dốc của em dâu hết sức rõ ràng, liền lôi kéo cậu vào trong lòng, ấn ngồi ở dục căn nóng cháy của mình.

"Đại ca......" Thẩm Viên mềm mềm nhút nhát kêu một tiếng, ôm cổ hắn rêи ɾỉ. Phương Quyết Minh hôn môi mềm mại của em dâu, nắm eo nhỏ nhắn của Thẩm Viên bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ.

Hô hấp tướng triền, bọn họ ở trong bóng đêm bốn mắt nhìn nhau. Nước mắt trong mắt Thẩm Viên giống ánh sao trên trời đêm.

"Đại ca." Cậu chui vào lòng Phương Quyết Minh, "Em muốn về nhà."

"Chúng ta về nhà." Phương Quyết Minh ôm cậu đứng lên. Hắn ôm em dâu cả người vô lực đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài phòng trữ vật thất lung tung mặc xong quần áo, lúc này mới dính cùng một chỗ trở lại trên xe.

Tài xế đang ngủ gật, bị tiếng nói chuyện của họ làm bừng tỉnh, thấy quần áo Thẩm Viên không chỉnh tề mặt đỏ cũng không dám quay đầu. Quả nhiên một đường bên tai hắn đều có tiếng hôn môi bồi hồi, còn có rêи ɾỉ khàn khàn cùng kêu sợ hãi áp lực, làm tai hồng cổ khô, hận không thể sinh ra một đôi cánh ở ô tô bay trở về Phương gia.

Thẩm Viên từ sau khi gả cho Phương Quyết Minh sáng sủa không ít, cũng dám cùng hắn hồ nháo. Cậu ngồi ở trên ghế sau dùng tay nhỏ sờ râu của đại ca, oán giận Phương Quyết Minh lúc hôn mình râu cọ vào mặt. Phương Quyết Minh chưa bao giờ cùng người thân cận qua như vậy, rõ ràng là chút chuyện nhà việc vặt, từ trong miệng Thẩm Viên nói ra lại dễ nghe ghê gớm, càng nghĩ là đại khái quá mức vui vẻ.

"Đại ca, anh không nghe em nói chuyện." Thẩm Viên bò đến trên đùi Phương Quyết Minh bất mãn thầm thì.

"Đại ca đang nghĩ đến em." Phương Quyết Minh lôi kéo tay em dâu hôn một cái.

"Nghĩ em?" Thẩm Viên hơi hơi sửng sốt.

Phương Quyết Minh đến gần bên tai cậu hạ giọng nói: "Nghĩ đêm nay đâm tiểu hoa huyệt của em như thế nào."

Thẩm Viên nghe vậy xấu hổ và giận dữ "A" một tiếng, quay đầu nhìn ngoài cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lúc này xe đã vào đại môn Phương trạch, bóng cây xanh um tươi tốt ở ngoài cửa sổ nhoáng lên một cái mà qua. Lão canh cửa mơ màng đứng ở cửa giơ trản đèn. Thẩm Viên oa trong lòng Phương Quyết Minh lại không động. Tuy rằng cuối cùng sẽ bị đại ca nói xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng, vẫn là luyến tiếc rời đi ôm ấp ấm áp, nị ở trước người Phương Quyết Minh, đợi xe dừng mới ngại ngùng mở cửa.

Lão canh cửa lắc lắc đi tới chiếu sáng cho bọn họ. Thẩm Viên ôm cánh tay Phương Quyết Minh nhảy nhót đi về phía trước, dư quang khi quét đến một bóng người ở cửa sợ hãi kêu lên, giây lát liền trốn đến sau đại ca.

"Anh." Phương Quyết Dật từ cửa lộ ra một đầu, "Em không có tiền."

Ý cười ở khóe miệng Phương Quyết Minh dần dần tiêu tán, gắt gao nắm lấy tay em dâu.