Trộm Thê

Chương 11: Em dâu ở học đường bắn ướt quần (đạo cụ H)

Thẩm Viên nào biết Phương Quyết Minh còn chưa tận hứng, mệt mỏi một giấc ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, thiếu chút nữa ngay cả cơm trưa đều bỏ qua. Cậu vừa mở mắt ra liền chạm vào con ngươi có ý cười của Phương Quyết Minh, không tự chủ được giật giật, hoa huyệt lập tức truyền đến trướng đau. Thẩm Viên cúi đầu, mặt phừng đỏ, thì ra tính khí của đại ca còn cắm ở trong hoa huyệt của cậu.

"Đại...... Đại ca......" Thẩm Viên xấu hổ đến nói chuyện cũng lắp bắp, "Sao lại còn cắm ở bên trong?"

"Đại ca chưa cắm đủ." Phương Quyết Minh chờ cậu tỉnh ngủ đã lâu, lập tức không chịu nổi bắt đầu đỉnh lộng, "Còn muốn đâm đâm tiểu hoa huyệt của em."

Hoa huyệt của Thẩm Viên non mịn, bị ép buộc một đêm đã sớm sưng đỏ không chịu nổi. Phương Quyết Minh thoáng vừa động cậu liền đau đến rơi lệ, huyệt đạo lại không chút nào thấy đủ co rút, rất nhanh liền chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

"Không thể...... Không thể lại cắm ......" Thẩm Viên vươn tay nhỏ vô lực đẩy Phương Quyết Minh, "Hỏng mất ...... Sẽ hỏng mất ......"

"Đại ca muốn đâm hỏng em." Phương Quyết Minh càng đảo lộng, động tác càng lớn. Khởi điểm còn có thể nhẫn nại, đợi chỗ sâu huyệt đạo của Thẩm Viên phun ra nước lại cũng không chịu nổi, nâng chân cậu lên gập lại ở trước người, tính khí thô trướng mưa rền gió dữ sáp lộng.

Thẩm Viên vừa nghe đại ca muốn đâm hỏng mình, lập tức khóc đỏ ánh mắt, đáng thương hề hề cuộn mình trên giường ôm chân mình, lộ ra tiểu hoa huyệt hồng hồng cho Phương Quyết Minh thao. Tìиɧ ɖu͙© hỗn loạn ở trong đau đớn, thân người cậu nhỏ nhắn nhưng lại mẫn cảm, còn chưa nhận ra được kɧoáı ©ảʍ thế nào, thân mình theo va chạm của Phương Quyết Minh đong đưa, hồi lâu hai vυ' phun ra sữa đạm sắc, hạ thân cũng thấm ướt một mảnh.

Phương Quyết Minh nghĩ nghĩ vẫn là bắn ở chỗ sâu huyệt đạo, ôm Thẩm Viên đang hôn mê yêu thích không buông tay đốt lửa. Người này tuy rằng không có ý thức, thân mình lại thẳng thắn thành khẩn cho phản ứng, hoa huyệt ngậm dục căn dữ tợn phụt phụt phun nước.

Thẩm Viên mê man ngủ thẳng đến buổi chiều. Sắc trời hôn trầm, cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện tính khí của đại ca lại vẫn cắm ở trong hoa huyệt của mình thì nhất thời sợ tới mức cả người run lên, nước mắt cọ trước ngực Phương Quyết Minh.

"Đại ca...... Đại ca không cần lại cắm ......" Thẩm Viên không dám động, vừa động huyệt đạo liền sẽ trào ra nước, mà dục căn của Phương Quyết Minh liền sẽ lại động, "Tiểu hoa huyệt của em đau quá."

Phương Quyết Minh ôm em dâu cúi đầu "Ừ" một tiếng, chậm rãi từ huyệt đạo rút ra. Theo tiếng nước rõ ràng, hỗn loạn dịch dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra. Thẩm Viên bị chất lỏng không khống chế được dọa ngốc, oa ở trong lòng Phương Quyết Minh sau một lúc lâu không dám động. Qua một hồi lâu cậu mới sờ huyệt khẩu của mình, ủy ủy khuất khuất oán giận: "Tiểu hoa huyệt bị đại ca cắm sưng lên."

Phương Quyết Minh ôm cậu lòng tràn đầy hoan hỉ: "Đại ca cắm thoải mái hay không?"

Thẩm Viên nhíu mi tự hỏi một lát, do do dự dự mở miệng: "Đau...... Nhưng mà sau này cũng thoải mái."

"Có muốn mỗi ngày đều thoải mái không?" Phương Quyết Minh vỗ vỗ mông em dâu.

Mặt của Thẩm Viên hơi đỏ, nhưng không ngại ngùng gật đầu: "Mỗi ngày đại ca đều phải cắm hoa huyệt của em."

Phương Quyết Minh thích nghe cậu nói như vậy, ôm người nói chuyện thật lâu mới lưu luyến không rời mang Thẩm Viên đi ăn cơm. Đứa nhóc này đói bụng, lang thôn hổ yết ăn còn chưa hết thèm liếʍ ngón tay, vụиɠ ŧяộʍ đánh giá canh bên người Phương Quyết Minh, có chút tham.

"Uống đi, đại ca đút em." Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên đến trên đùi ngồi, cầm thìa một ngụm một ngụm đút vào miệng cậu.

Thẩm Viên uống vội vàng, Phương Quyết Minh vừa đưa thìa tới cậu liền ực một tiếng uống xong. Phương Quyết Minh nhìn xem ý cười càng sâu: "Đói như thể trong bụng có em bé." Hắn nói xong bỗng nhiên sửng sốt, bàn tay vuốt ve bụng bằng phẳng của em dâu không tự chủ được liếʍ liếʍ khóe miệng.

Làm sao có thể có con nhanh như vậy, khả Phương Quyết Minh vẫn muốn. Thẩm Viên lại không suy nghĩ gì, liếʍ sạch thìa canh thoả mãn tựa vào ngực Phương Quyết Minh thở ra một hơi, im lặng ngồi một lúc.

"Đại ca, ngày mai em nên đi học đường." Thẩm Viên ôm cổ Phương Quyết Minh hôn hắn một ngụm, "Phải chăm chỉ học."

"Về sau đại ca giúp em bổ túc." Phương Quyết Minh có chút buồn bực, muốn kéo Thẩm Viên ở bên người, nhưng là chỉ là nghĩ thôi, "Sáng mai đại ca đưa em đi đến trường."

"Cám ơn đại ca." Thẩm Viên vùi mặt vào cánh tay Phương Quyết Minh cười rộ lên.

Phương Quyết Minh bị hô hấp ấm áp của em dâu làm cho hô hấp hỗn loạn, tâm khẽ động, lại nói: "Thẩm Viên, còn gọi đại ca sao?"

Thẩm Viên ngốc hồ hồ ngẩng đầu: "Đại ca?"

"Đêm qua đều gả cho anh, nên sửa miệng ." Phương Quyết Minh nheo mắt ý tứ rõ ràng.

Mặt Thẩm Viên lập tức hồng thấu, ấp úng sau một lúc lâu mới từ trong kẽ răng phun ra một tiếng: "Phu quân."

Phương Quyết Minh bị hắn cậu gọi đến lại thấy trái tim nóng lên, nếu không phải cố kỵ Thẩm Viên da mặt mỏng đã sớm buộc cậu kêu vài lần. Nhưng hắn cũng không để ý em dâu gọi hắn đại ca, cách tầng quan hệ cấm kị, vừa thân thiết vừa cấm kị, kɧoáı ©ảʍ vi phạm vừa lý luân thường càng làm cho người say mê.

Thẩm Viên bụng ăn no, chạy đến thư phòng ôn bài. Cậu nghỉ dài, công khóa lại nhiều, sợ ngày mai về học đường liền bị tiên sinh răn dạy, bưng lấy sách giáo khoa nhìn nghiêm túc. Mà Phương Quyết Minh rốt cuộc được thỏa mong muốn ăn em dâu sạch sẽ, tâm tình tất nhiên là không cần phải nói, tựa vào thư phòng ghế nằm làm kiểm toán, thường thường liếc nhìn Thẩm Viên liếc, cảm giác lạnh lẽo của nhà cao cửa rộng đi hết sạch, lại toàn là dịu dàng thắm thiết. May mắn lúc trước nhìn em dâu nhiều thêm một cái, nếu là bạch bạch bỏ qua, nhân sinh nhất định thiếu đi thú vị.

Đêm đầu sau tân hôn bọn họ ngược lại là không điên cuồng, Thẩm Viên ngày hôm sau phải dậy sớm không muốn cùng Phương Quyết Minh làm ầm ĩ. Đại khái là sau khi thành hôn lá gan lớn hơn vài phần, nay cũng dám cự tuyệt Phương Quyết Minh, ôm cổ hắn làm nũng. Phương Quyết Minh sao nói ra được một chữ "Không", liền sờ để Thẩm Viên bắn một lần liền yên tĩnh. Ngày thứ hai hắn rời giường nhìn đến em dâu mặc vào đồng phục, ánh mắt bỗng nhiên thâm trầm.

"Thẩm Viên." Phương Quyết Minh gọi em dâu đến bên cạnh.

"Đại ca?"

"Tiểu hoa huyệt có nhớ đại ca hay không?" Phương Quyết Minh ôm eo Thẩm Viên kéo cậu đến trong lòng, "Có cảm giác thực ngứa hay không?"

Thẩm Viên vốn không cảm thấy ngứa, bị Phương Quyết Minh nói bỗng nhiên cả người nóng lên, huyệt đạo co rút, không duyên cớ sinh ra cảm giác hư không: "Muốn...... Muốn đại ca cắm tiểu hoa huyệt của em......"

"Nhưng em phải đi học đường, lúc này đại ca không thể muốn em." Phương Quyết Minh cong khóe miệng, cố ý thẳng lưng cách quần dùng tính khí cọ xát em dâu.

Thẩm Viên thất vọng cực kì, cong mông ngồi giữa hai chân Phương Quyết Minh.

"Đại ca có biện pháp, " Phương Quyết Minh từ trong tủ lấy ra một dương cụ giả, "Cắm nó vào hoa huyệt có được hay không?"

Thẩm Viên vừa thấy dương cụ giả liền ầng ậc nước mắt, nghĩ đến Phương Quyết Dật thô bạo đâm chọc sợ tới mức cả người run run.

"Đừng sợ, đại ca sẽ không làm đau em." Phương Quyết Minh cởϊ qυầи của em dâu ra, kéo hai chân cậu để dương cụ giả ở bắp đùi của Thẩm Viên. Hoa huyệt kinh qua tính sự không còn ngây ngô như ban đầu, lại biến thành màu phấn nộn mê người. Phương Quyết Minh cầm dương cụ giả mềm nhẹ đảo lộng đóa hoa sưng đỏ, "Ngoan, để đại ca cắm vào."

Thẩm Viên khóc lắc đầu, liên tiếp kêu đau, đóa hoa bị ma xát càng sưng lên, tiểu hạch mượt mà cũng cứng rắn.

"Đại ca nhẹ nhàng cắm vào có được không?" Phương Quyết Minh chuyển động vật trong tay, cọ dương cụ giả đầy dâʍ ŧᏂủy̠, "Em ăn nó vào buổi tối đại ca sẽ thưởng em."

"Đại ca......" Thẩm Viên ủy khuất buông mi mắt, đến cùng vẫn là rộng mở chân để cho Phương Quyết Minh đâm.

Phương Quyết Minh hưng phấn mà tách hai chân em dâu ra, cầm dương cụ giả vạch hoa hạch ẩm ướt. Thẩm Viên bụm mặt, hoa huyệt phụt một tiếng phun nước đầy đất, cũng bị dươиɠ ѵậŧ giả chống ra. Cán không có độ ấm kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt nhục mẫn cảm, không đợi Phương Quyết Minh nhét nó vào hoa huyệt đã cao trào hai lần, bắp đùi Thẩm Viên tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠.

"Đau không?" Phương Quyết Minh ấn dương cụ giả dùng lực đẩy, Thẩm Viên ngồi thẳng thân mình nuốt cả vào.

"Không...... Không đau......" Cậu đỏ mặt thở dốc, "Nhưng em...... Nhưng em làm sao lên lớp a......"

"Kiên nhẫn một chút, đừng để bị phát hiện." Phương Quyết Minh giúp em dâu mặc quần, cố ý vỗ vỗ mông cậu.

Thẩm Viên kêu sợ hãi một tiếng, hai chân ngại ngùng khép lại, hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn Phương Quyết Minh: "Đại ca, em sẽ phun nước ra."

"Vậy cứ phun ra, chỉ cần không ướt quần, buổi tối đại ca giúp em liếʍ sạch." Phương Quyết Minh bất vi sở động, lôi kéo Thẩm Viên đi ra ngoài, "Sắp muộn rồi."

Thẩm Viên vừa cất bước lại không đi được, mềm nhũn cả người. Vật lạnh lẽo trong cơ thể cậu theo bước chân càng đâm sâu vào, để ở cửa tử ©υиɠ ma xát.

"Không cho tự mình lấy ra." Phương Quyết Minh ôm em dâu đến trên xe, nhìn cậu mỉm cười thì thầm, "Chỉ có đại ca có thể giúp em lấy ra."

Thẩm Viên vô tri vô giác nghe, ủy khuất quay đầu không phản ứng lại Phương Quyết Minh. Lúc đến cửa học đường cậu cũng mang theo túi sách nhỏ run run rẩy rẩy đi vào bên trong, cũng chỉ quay đầu lại một lần. Nhưng một lần này ánh mắt Thẩm Viên liền mềm, đáng thương hề hề phất tay với Phương Quyết Minh: "Đại ca, nhớ đến đón em sớm nha."

Phương Quyết Minh cười cười, sao có thể không tự mình đi đón Thẩm Viên, lại ngồi trở lại trong xe vẻ mặt mới dần dần lãnh đạm: "Quay đầu, đi viện an dưỡng."

Thẩm Viên nhích từng bước một gian nan đi vào phòng học. Trong ban thưa thớt ngồi vài học sinh còn chưa tỉnh ngủ. Chỗ ngồi của cậu ở sau, ngày thường nói cũng không nhiều, cũng là không ai chủ động chào hỏi. Thẩm Viên thích thanh tịnh, ngồi xuống chỗ liền nằm sấp xuống. Dương cụ giả theo dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt đong đưa, tuy không phải kịch liệt va chạm, lại làm Thẩm Viên ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể tự mình nắm dương cụ giả hung hăng đảo lộng. Nhưng ở học đường Thẩm Viên nào dám như vậy. Cậu là song nhi không ai biết, nếu là lộ ra không chừng bị người ở sau lưng nghị luận, vì thế liền nhẫn nhịn phân nửa ngày, thật vất vả chờ đến sắp tan học, ai ngờ tiên sinh lại điểm danh bảo cậu đứng lên đọc sách.

Thẩm Viên hoảng hốt suýt nữa chôn đầu vào trong sách giáo khoa, căng thẳng mông nhục kẹp lấy dương cụ giả trong cơ thể, hai chân không tự chủ được nhũn ra. Gập ghềnh đọc bài khóa xong còn chưa thả lỏng, ngồi xuống nháy mắt vật trong cơ thể lại trượt vào cửa tử ©υиɠ, đỉnh chen vào tử ©υиɠ vừa nhỏ vừa mềm. Người Thẩm Viên cứng đờ, mãnh liệt nhiệt lưu theo huyệt đạo phun ra, nháy mắt liền làm ướt quần. Cậu gấp đến độ không ngừng ngồi trên ghế vặn người, chẳng những không khiến dương cụ giả trượt ra, ngược lại bị ma xát đến mức cả người phát run, tính khí giữa hai chân cứng lên, làm quần cũng phồng lên một mảnh.

Trong mắt Thẩm Viên ngấn lệ, vụиɠ ŧяộʍ dùng túi sách che hạ thể. Cậu thấy không ai chú ý tới mình cũng không dám lộn xộn, nhưng cho dù không động loạn, dương cụ giả trong cơ thể cũng càng đâm càng sâu, cuối cùng đỏ mắt bắn ở trong quần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo quần trượt xuống. Thẩm Viên xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, cũng không dám động, đợi mọi người đi hết mới đưa chân ra ngoài phòng học, không đi hai bước liền quỳ rạp xuống đất.

Thật sự là quá khổ sở, rất muốn đại ca cắm vào tiểu hoa huyệt. Thẩm Viên đỡ tường chậm rì đứng lên, vừa nghĩ đến Phương Quyết Minh sẽ đến đón cậu liền liều mạng đi ra ngoài. Cậu càng chạy hoa huyệt càng nuốt căn dương cụ giả đã sớm nhiễm nhiệt độ cơ thể càng sâu, nhưng mà lại sâu cũng không thoải mái như tính khí nóng bỏng của Phương Quyết Minh. Thẩm Viên một cái lảo đảo té ngã trên mặt đất, xoa mũi đứng lên, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng đùa giỡn của bạn bè, lập tức bối rối đứng lên, giãy dụa đi phía trước chạy hai bước, thấy một gian phòng trống liền chui vào.