Ngày hôm sau khi Phương Quyết Minh thấy em dâu khóc sưng hai mắt, nhịn không được kéo người vào trong lòng ôm: "Hôm nay còn đi học đường không?"
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, Phương Quyết Minh không kiêng nể gì tay xoa xoa bộ ngực của Thẩm Viên: "Ướt?"
Thẩm Viên đỏ mặt ngồi ở trên đùi Phương Quyết Minh, câu nệ gật đầu.
"Hôm nay đừng đi, tôi ở thư phòng dạy em." Phương Quyết Minh ôm em dâu lên, liếc mắt nhìn hạ nhân câm như hến, "Quyết Dật lại không ở nhà?"
"Nhị thiếu gia nói...... Nói thiếu gia đi tìm tiểu hoa hồng......"
Phương Quyết Minh hừ lạnh một tiếng, Thẩm Viên ghé vào trong lòng hắn nhỏ giọng nức nở.
"Nó có nói buổi tối về hay không?"
"Không." Hạ nhân nơm nớp lo sợ trả lời, "Nhưng bảo chúng tôi để cơm."
Phương Quyết Minh thoáng suy tư, không hề hỏi nhiều, ôm em dâu trở lại thư phòng.
"Đại ca...... Phương Quyết Dật vì sao lại chán ghét tôi như vậy?" trên lông mi của Thẩm Viên còn đọng lại nước mắt, "Có phải hay không bởi vì tôi cái gì cũng không biết?"
Phương Quyết Minh đặt cậu ở trên bàn: "Ngày hôm qua không phải dạy cậu rồi sao?"
Thẩm Viên nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt không tự chủ được đỏ lên: "Đại ca, anh mau dạy tôi thứ khác."
Phương Quyết Minh liền nhịn không được, xốc quần áo em dâu lên nắm lấy nhũ nhục: "Ôn tập trước."
Thẩm Viên chủ động cầm vạt áo, ưỡn ngực cho Phương Quyết Minh xoa. Hai vυ' tuyết trắng trong lòng bàn tay Phương Quyết Minh nổi lên ửng đỏ mê người, đầṳ ѵú nhanh chóng sưng lên, tròn vo cực kì đáng yêu.
"Chảy nước sao?" Phương Quyết Minh nhịn không được cách quần sờ hoa huyệt em dâu.
"Ướt...... Ướt rồi ......" đầu Thẩm Viên cúi cực thấp, ngượng ngùng nói cho Phương Quyết Minh, "Phun ra rồi......"
Phương Quyết Minh lập tức ôm em dâu vào trong lòng, tay cởϊ qυầи cậu, đặt người ở trên bàn kéo ra hai chân, bắp đùi Thẩm Viên quả nhiên thấm ướt một mảnh, huyệt khẩu ửng đỏ tích yêu dịch đậm sệt.
"Học rất nhanh." Phương Quyết Minh tán thưởng chạm đóa hoa non mềm, "Hôm nay dạy em cái khác." Hắn cầm lấy bút máy mảnh dài trên bàn. Bút này là đồ tây dương, thân bút đường cong mềm mại, vừa vặn thích hợp hoa huyệt chưa khai thác của em dâu.
Phương Quyết Minh đóng nắp bút, dùng bút máy tách đóa hoa ẩm ướt của Thẩm Viên ra, không ngừng đè ép hoa hạch. Nước trong suốt cuồn cuộn không ngừng trào ra miệng huyệt, theo thân bút chảy đến lòng bàn tay Phương Quyết Minh.
"Hôm nay em phải dùng hoa huyệt ngậm bút chảy nước."
Thẩm Viên nghe vậy hoảng sợ cúi đầu, nhìn chăm chú vào Phương Quyết Minh đem bút máy mảnh dài từng chút từng chút cắm vào huyệt đạo căng chặt. Thân bút lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt đạo ướt sũng, Thẩm Viên ngồi thẳng người, dâʍ ŧᏂủy̠ thế mà lại làm bút máy trượt ra ngoài.
"Phải nuốt vào." Phương Quyết Minh lại một lần nữa đem bút máy cắm vào hoa huyệt của em dâu, "Nuốt vào lại phun nước."
Thẩm Viên vô tri vô giác gật đầu, gắt gao ôm cổ Phương Quyết Minh, mông ở trên bàn qua lại cọ xát. Hoa huyệt khéo léo bị bút máy chống ra, huyệt nhục non nớt, phiếm đầy ánh nước. Hoa huyệt miễn cưỡng nuốt vào nửa cây bút máy Phương Quyết Minh liền ngừng lại, bởi vì hắn cảm giác được ngòi bút đã để ở tầng màng kia của em dâu.
Thẩm Viên còn không hề hay biết dán ở trong lòng Phương Quyết Minh, một bên thở dốc một bên cố sức căng chặt mông dùng huyệt đạo kẹp lấy bút máy tinh tế.
Tay Phương Quyết Minh cuối cùng vẫn là không có lại dùng lực. Thân mình em dâu không nên do hắn đến phá, chung quy Thẩm Viên dù ngoan ngoãn, một tháng sau cũng phải gả cho Phương Quyết Dật. Hắn rút bút máy ra, lại nhợt nhạt cắm vào, dần dần nhanh tay hơn. Em dâu ngồi ở trên bàn chủ động tách hai chân mình ra, run rẩy ưỡn ngực, đầṳ ѵú hồng nhuận động một giọt mồ hôi. Phương Quyết Minh nhìn chằm chằm giọt mồ hôi kia cắn răng nhẫn nại, chỉ là trên tay dùng lực, dùng bút máy điên cuồng đâm vào hoa huyệt ướt đẫm của Thẩm Viên.
"Đại ca...... Đại ca tôi sắp......" Thẩm Viên sắp cao trào liền nhịn không được khóc, rơi lệ đầy mặt, "Tôi sắp đến......"
Phương Quyết Minh nhanh chóng đảo lộng mấy chục lần, rút bút máy ướt sũng ra, nắp bút dùng lực đè ép hoa hạch mềm mại, em dâu lập tức tách hai chân mình kêu sợ hãi liền bắn tinh, hoa huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ bốn phía, yêu dịch đậm sệt theo cạnh bàn tích táp chảy xuống.
Phương Quyết Minh nhét bút máy vào hoa huyệt cao trào. Cái miệng nhỏ nhắn đó ngậm bút tí tách chảy nước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà theo đùi chảy đến miệng huyệt. Phương Quyết Minh đem ôm em dâu, để cậu nằm trên bàn: "Học xong sao?"
Thẩm Viên còn đắm chìm ở trong tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, mơ mơ màng màng gật đầu.
"Vậy tự mình làm một lần." Phương Quyết Minh kéo bàn tay nhỏ nhắn của em dâu, đặt bút máy ở miệng huyệt, "Đâm chảy nước cho tôi xem."
Thẩm Viên khóc nắm lấy thân bút, nơm nớp lo sợ đâm chọc. Cậu vừa đâm một lần liền suy sụp yếu đuối ở trên bàn, nâng mông lên ở trước mặt Phương Quyết Minh: "Đại ca...... Đại ca tôi sẽ không......"
"Không phải nói học xong sao?" Phương Quyết Minh bất vi sở động, "Dùng bút máy đâm, đâm lại đi chạm hoa hạch."
Thẩm Viên kinh hoảng nghĩ mình không nghe theo Phương Quyết Minh sẽ không dạy nữa, vội vàng nắm bút máy lung tung cắm vào. Động tác của cậu còn trúc trắc, hi lý hồ đồ đâm chọc, may mà hoa huyệt mẫn cảm, rất nhanh liền chảy ra nước. Thẩm Viên vui sướиɠ rút ra bút máy dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đâm vào hoa hạch, thật đúng là tự chơi mình một lần.
Phương Quyết Minh nhìn mà dục hỏa đốt người, tính khí giữa hai chân phồng lên một khối, kéo em dâu cản người vô lực vào trong lòng, cầm bàn tay nắm bút máy của cậu bắt đầu đâm vào.
"Đại ca...... Đại ca không cần tiếp tục ......" Thẩm Viên vô lực yếu đuối ở trong lòng Phương Quyết Minh, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp làm ướt tay cậu.
"Vừa rồi em làm không quá đúng, " Phương Quyết Minh chặt chẽ ôm eo em dâu, cầm tay cậu ma sát càng thêm hăng hái, "Tôi sửa đúng một chút."
Thẩm Viên bị đâm đến mức cả người phát run, hoa huyệt vừa tê vừa ngứa, vừa sợ Phương Quyết Minh tiếp tục đem bút máy cắm vào huyệt đạo, lại hi vọng mình phun ra càng nhiều nước, rối rắm đến cuối cùng cuối cùng vẫn là thẳng lưng che mặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ tất cả chảy tới trên bàn.
Phương Quyết Minh buông tay ra, Thẩm Viên lập tức giống rắn không xương xụi lơ trên bàn, thân mình mềm mạitheo thở dốc kịch liệt phập phồng, hai vυ' đặt ở mặt bàn đầy dâʍ ŧᏂủy̠, núʍ ѵú sưng đỏ nhiễm đầy ánh nước. Phương Quyết Minh tách phiến mông của em dâu, bút máy dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ "cạch" một tiếng rơi trên mặt đất, lăn đến góc tường, trên mặt đất lưu lại một vệt nước ái muội. Khoảnh khắc bút lăn ra hoa huyệt Thẩm Viên cũng trào ra nước, chất lỏng ấm áp theo bắp đùi uốn lượn xuống.
"Đại ca...... Tôi học...... Có giỏi không?" Thẩm Viên ghé vào trên bàn nỉ non, "So...... So với ngày hôm qua nước còn nhiều......"
Phương Quyết Minh thò tay ôm em dâu trần trụi vào trong lòng, hai tay dọc theo eo bụng có một tầng mồ hôi mỏng đến nhũ nhục, niết đầṳ ѵú xoa nắn: "Rất giỏi."
Thẩm Viên được ca ngợi, lập tức nhảy nhót vặn vẹo eo, chủ động nhếch mông lên: "Đại ca, tôi còn có thể chảy nước."
Phương Quyết Minh nghe lời này, lại thấy đóa hoa ướt sũng của Thẩm Viên lập tức chịu đựng không nổi, ôm em dâu vào ngực lần nữa, kéo hai chân cậu ra: "Thật sao? Tôi thử xem." Nói xong ngón tay đã thò vào bắp đùi Thẩm Viên.
Tiếng đập cửa không đúng lúc vang lên. Thẩm Viên cúi đầu kinh hô một tiếng, giống con thỏ kinh hoảng chui vòng tay của Phương Quyết Minh lạnh run. Hứng trí vừa được khơi mào của Phương Quyết Minh bị phá vỡ, tâm tình kém tới cực điểm, giúp em dâu mặc vào quần, lại nhặt lên sơ mi trắng của Thẩm Viên.
"Nhị thiếu gia gọi điện thoại tìm ngài." Hạ nhân nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, "Nói là có việc gấp."
"Quyết Dật?" Phương Quyết Minh chậm rãi giúp em dâu đóng cúc áo. Lúc Thẩm Viên động tình bộ ngực sẽ phồng lên, hai luồng nhũ nhục mềm mại được vải áo che chắn, đầṳ ѵú sưng đỏ biến thành hai điểm khá ái như có như không lộ ra, "Cái việc gấp gì?"
"Nhị thiếu gia hình như tiền không đủ dùng......"
Phương Quyết Minh từ trong l*иg ngực hừ lạnh một tiếng, ôm em dâu trở lại phòng khách, ngồi ở sô pha nhíu mi nhấc microphone lên, còn chưa mở miệng, đầu kia điện thoại Phương Quyết Dật cũng đã kêu vài tiếng "Anh, anh".
Thì ra là muốn bao phòng cho tiểu hoa hồng mà quên mang tiền.
Thẩm Viên vừa mới vui sướиɠ một chút khi được khen ngợi khi nghe thấy giọng của Phương Quyết Dật tiêu tán hầu như không còn, ngồi ở trên đùi Phương Quyết Minh cúi đầu, giây lát nước mắt lã chã ướt mi.
"Cha chính là bị chú làm cho tức đến sinh bệnh, sao chú còn quậy phá?" Phương Quyết Minh trước kia không để ý tới sinh hoạt cá nhân của Phương Quyết Dật, có lẽ là thấy Thẩm Viên nhỏ giọng khóc nhịn không được giáo huấn.
"Anh, anh giúp em lúc này đi, bây giờ em không giao ra tiền không phải là càng dọa người sao? Cha biết càng tức giận." Phương Quyết Dật liếʍ môi nói, "Phương gia chúng ta cũng không kém vài tờ tiền này."
Thẩm Viên khóc được nhịn không được khóc thút thít một tiếng, Phương Quyết Minh nhéo mặt mềm mại của em dâu, bỗng nhiên đổi lời: "Đêm nay về không?"
"Anh, em còn ở chỗ này chơi mà, cũng không biết mấy giờ mới về." Phương Quyết Dật bất mãn than thở, "Còn thiếu anh đưa tiền thôi."
"Được, chờ một lát." Phương Quyết Minh đưa nước mắt của Thẩm Viên dính ở trên tay liếʍ liếʍ, cúp điện thoại.
"Đại ca......" tiếng khóc của Thẩm Viên lập tức vang lên, "Tôi có thể sẽ bị từ hôn không?"
Nam thê vốn là địa vị hèn mọn, nếu là bị từ hôn, sợ là ngay cả học đường cũng không nguyện ý nhận cậu.
Phương Quyết Minh sao có thể bỏ người này đi, ôm eo em dâu nhẹ giọng dỗ: "Tôi còn có nhiều chuyện chưa dạy em đâu, sao có thể để Quyết Dật từ hôn?"
Thẩm Viên nghe lời này mới thoáng an tâm, vội vàng nhất thiết ôm cổ Phương Quyết Minh, ai ai khẩn cầu: "Đại ca, tôi cái gì cũng nguyện ý học, đừng đuổi tôi ra khỏi Phương gia."
Phương Quyết Minh nhịn không được dùng ngón tay cọ xát khóe môi ướŧ áŧ của em dâu: "Tôi ra ngoài một chuyến, em ở trong phòng chờ tôi, đêm nay tiếp tục lên lớp."
Thẩm Viên ngoan ngoãn gật đầu, bận rộn không ngừng từ trên người Phương Quyết Minh bò xuống.
Đồng hồ treo tường ở lầu hai vừa chạm đến mười một giờ.
Phương Quyết Minh gọi điện thoại cho học đường, xin nghỉ cho Thẩm Viên đến sau hôn lễ, lại phân phó hạ nhân chuẩn bị tiền mặt, lúc này mới đưa em dâu về phòng ngủ. Thẩm Viên không phải lần đầu tiên vào phòng Phương Quyết Minh nhưng vẫn là nơm nớp lo sợ, ngồi ở bên giường không được tự nhiên thật sự.
"Trên giá sách có sách, muốn đọc thì lấy." Phương Quyết Minh cúi người xoa xoa đầu em dâu, "Tôi sẽ về sớm."
Thẩm Viên mân mê góc áo ngập ngừng đáp ứng, đợi Phương Quyết Minh rời đi mới ngẩng đầu lên, nghĩ rằng nếu hôn phu của mình không phải Phương Quyết Dật thì tốt quá. Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thẩm Viên liền hoảng sợ. Cảm giác tội ác tràn ngập trong lòng đơn thuần của cậu, lại khiến cậu tự trách khóc lên. Nhưng mà càng tự trách, lại càng là nhịn không được nhớ tới đại ca ôn nhu săn sóc. Nghĩ đến Phương Quyết Minh dạy cậu gì đó, Thẩm Viên chỉ cảm thấy bắp đùi ẩm ướt tràn lan, không khỏi vui sướиɠ, chỉ ngóng trông Phương Quyết Minh có thể sớm chút trở về, cho hắn biết nước của mình càng ngày càng nhiều mới tốt.
Nhưng chờ một lần liền chờ đến sau nửa đêm, ngoài phòng đồng hồ treo tường gõ ba tiếng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo kêu, Thẩm Viên buồn ngủ khó chịu, cuộn mình trên giường cũng không dám ngủ, kinh hoảng bỏ qua giờ học Phương Quyết Minh, thẳng đến hừng sáng mới chống đỡ không nổi ngủ thϊếp đi, thân mình cuộn tại giường lớn, nhìn qua cô đơn đến đáng thương.