Chương 32: Suối nước nóng (hạ)
Edit: April
"Ý! Đây không phải là Kim Cô Bổng sao?" Lục Trầm rẻ nước tiến tới, sóng nước quét qua bụng có chút nhột, cảm thấy buồn cười.
Tôn Ngộ Không cầm lấy tay cậu, đặt vào trong lòng bàn tay: "Ừ, cho ngươi nhìn."
Lục Trầm nhìn bảo vật vô giá đang cầm trong tay, thận trọng nhìn về phía Tôn Ngộ Không, chắc chắn đã nhìn thấy đối phương gật đầu lúc này mới dám cầm lên tỉ mỉ xem lại lần hai.
Trên dưới đều lớn bằng nhau, hai đầu có hoa văn trang trí vô cùng phức tạp nhưng bởi vì quá nhỏ nên không nhìn rõ được, ngón tay Lục Trầm nhẹ nhàng chạm vào, kết quả là tiểu Kim Cô Bổng có cảm ứng cọ xát đầu ngón tay cậu.
Lục Trầm kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không, thấy lông mày đối phương nhướng lên, tầm mắt lần nữa lại rơi trên Kim Cô Bổng, tò mò hỏi: "Thật sự có cảm ứng nha, ngươi có thể biến lớn lên không."
Kim Cô Bổng không chút dao động.
Lục Trầm: "..." Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tôn Đại Thánh, ngước mắt lên hai ngón tay cầm chung một chỗ, "Ngài Đại Thánh, có thể kêu nó biến lớn thêm một chút không, một chút thôi, một chút xíu là được."
Tôn Ngộ Không khóe mắt giật giật: "Ngươi tự mà thương lượng với nó."
Lục Trầm: "..." Nếu ta có thể nói chuyện với một cây gậy, ta còn cần ngươi làm gì?
Lục Trầm bĩu môi âm thầm khinh thường, cầm Kim Cô Bổng bơi đến một chỗ khác, nhưng bởi vì trì vốn nhỏ nên hai người vẫn đối mặt nhau.
Lục Trầm hiếm khi được cầm Kim Cô Bổng trong tay, cảm thấy tinh thần càng thêm kiên cường, trừng mắt nhìn hắn xong xoay người đưa lưng lại, nhìn Kim Cô Bổng trong tay mà lầm bầm, một hồi lâu sau len lén xoay người lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lặng lẽ quay lại: "Dù có nhỏ nhưng nó vẫn là Kim Cô Bổng, gõ thử một cái chắc cũng được nhỉ. Thế nếu gõ xuống ba cái, ba lần đánh Bạch Cốt Tinh coi như xong!"
Tôn Ngộ Không đột nhiên mở mắt ra, thấy cậu siết chặc tiểu Kim Cô Bổng tính gõ lên đầu, bỗng nhiên hô to thành tiếng: "Lớn."
"... ! ! ! ! ! !"
Lục Trầm chột dạ, đột nhiên bị Tôn Ngộ Không quát nên hoảng sợ khiến vật trong tay thiếu chút nữa bay ra ngoài. Kim Cô Bổng càng ngày càng lớn, lớn đến mức cậu cầm không nổi, Lục Trầm hoảng sợ, tay chân luống cuống lội nhanh về phía Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, cứu mạng."
Giọng nói còn chưa lắng xuống, Kim Cô Bổng đã tuột khỏi tay, cả người cậu trực tiếp nhảy vào trong lòng Tôn Ngộ Không, Kim Cô Bổng sau lưng đã trở thành một cây cột cao lớn, thẳng tắp dựng đứng bên trong trì suối nước nóng.
Lục Trầm quay đầu nhìn lại, phát hiện còn kém mấy li nữa thì Kim Cô Bổng đã dính chặc vào lưng cậu, sợ hãi vỗ ngực, ai oán nhìn về phía Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, ngươi hù doạ ta làm gì?"
Tôn Ngộ Không buồn cười nhìn cậu: "Ta hù doạ ngươi? Vậy ngươi nói xem ngươi cầm Kim Cô Bổng của ta là muốn làm gì, tự đánh lên đầu mình, ta bên này còn chưa có tha thứ cho ngươi bên kia ngươi liền dụ dỗ ta giúp ngươi về nhà?"
Lục Trầm nhăn nhăn cái mũi, không dám nhìn hắn: "Cũng không hẳn như vậy, ta chẳng qua là, chẳng qua là..."
Tôn Ngộ Không xít lại gần, chế trụ vai của cậu hỏi: "Đang muốn thử độ cứng của Kim Cô Bổng?"
Vẻ mặt Lục Trầm sững sờ: "Không có, ta chẳng qua tính gõ trước hai cái, sau đó chờ ngài Đại Thánh tha thứ thì ta chỉ cần gõ thêm một cái nữa không phải rất tiện sao."
Tôn Ngộ Không hừ lạnh: "Sao hả, ngay cả thời gian để chờ ta tha thứ cũng không đợi được?"
Bởi vì ngâm suối nước nóng, ban nãy lại vận động tốn nhiều thể lực, Lục Trầm có chút buồn ngủ, ngáp một cái nhỏ: "Cũng không phải, chính là, chính là..." Nếu lỡ ngươi đáp ứng đánh ta rồi tự nhiên đòi thay đổi chủ ý thì biết làm thế nào.
Chẳng qua có đánh chết Lục Trầm, lời này cậu cũng không dám nói ra miệng, ngập ngừng nửa ngày cũng không nói được mấy câu.
Lén lút nhìn Kim Cô Bổng ở sau lưng, chỉ cần nhẹ nhàng đυ.ng đầu một cái chắc cũng được. Lục Trầm muốn đầu cơ trục lợi. Nhưng mà Tôn Ngộ Không đang nhìn cậu chòng chọc như giám sát tội phạm, sợ hãi cúi đầu xuống.
Kim Cô Bổng sau lưng không ngừng lớn lên, thậm chí Lục Trầm còn có thể cảm nhận được cảm giác xù xì do hoa văn của Kim Cô Bổng đang cà trên lưng mình.
Lục Trầm lặng lẽ nâng mặt lên, đầu chầm chậm di chuyển qua lại, chẳng qua là —— phía sau đầu bị giữ chặt bởi lòng bàn tay ấm nóng!
"Ngài Đại Thánh!" Lục Trầm mở to mắt, đúng lúc đối diện với đôi mắt mang ý cười hiếm thấy của Tôn Ngộ Không, chẳng qua là ý cười mang nghĩa giễu cợt. Cậu không được tự nhiên mà đá đá chân, vuốt tóc mái đang dính trên trán, "Chỗ này có phải hơi nhỏ không, ha ha ha, đúng là, có chút nhỏ." Chỉ đủ để ta dùng, ngươi còn không mau chóng rời đi, ta sợ lát nữa không nhịn được lại dính lên người ngươi.
Lục Trầm lưu luyến không rời nhìn Kim Cô Bổng lần cuối, cả người nằm gọn trong lòng Tôn Ngộ Không, mặt mũi áp sát vào cơ ngực của hắn, không dám quay đầu nhìn Kim Cô Bổng —— quả là rất cám dỗ, đường về nhà gần trong gang tấc đó!
Rõ ràng Tôn Ngộ Không đang trêu đùa cậu, mặc kệ Kim Cô Bổng ngày càng lớn khiến hai người chỉ có thể ở dán chặc cùng một chỗ với nhau, cũng không chịu thu trở về.
Đôi mắt Lục Trầm phủ hơi nước hung tợn trừng hắn, chẳng qua là bên trong chứa sự ủy khuất nhiều hơn là tức giận.
Tôn Ngộ Không vuốt tóc cậu, khóe mắt hiện lên ý cười xấu xa: "Khi nào vui thì ta sẽ tha thứ ngươi."
Lục Trầm: "Thật sao?"
Tôn Ngộ Không: "Ừ."
Lục Trầm: "Không gạt người chứ?"
Tôn Ngộ Không chớp mắt: "Ta gạt người khi nào?"
Lục Trầm ngẹo đầu: "Vậy phải làm gì mới khiến ngươi cảm thấy vui?"
Tôn Ngộ Không ngước mặt lên suy nghĩ: "Tỷ như bây giờ nhìn thấy ngươi như vậy ta liền cảm thấy rất vui."
Lục Trầm trợn mắt: "Ngươi làm sao có thể như vậy?" Vui vẻ trên sự đau khổ của người khác, thật là xấu xa!
Trong mắt Tôn Ngộ Không mang theo ý cười: "Ta thế nào. Hoặc là ta thích như vậy đó thì sao?"
Lục Trầm ủ rũ: "Không sao hết, ngươi nhớ vui vẻ xong thì tha thứ ta." Cậu rất buồn ngủ, khẽ ngáp một cái đầu ngã trên vai Tôn Ngộ Không, chậm rãi thϊếp đi.
*****
Sa Ngộ Tịnh đi theo phía sau đội ngũ, quay đầu nhìn lại Bạch Cốt Sơn sắp khuất: "Sư phụ, chúng ta cứ đi như vậy thật không sao chứ?" Cái này hẳn là rời đi mà không từ biệt.
Trư Bát Giới nhéo lỗ tai hắn, nghe âm thanh ai u ai u của hắn: "Nghĩ gì vậy, ta đói rồi, tìm chút đồ ăn tới cho ta." Y quay đầu nhìn lại đỉnh núi mây mù lượn quanh, nụ cười nơi khóe mắt càng sâu.
Đường Tăng nhìn Kim Cô Bổng đang giơ trước mặt, sãi bước về phía Tôn Ngộ Không đằng trước, không chắc chắn nói: "Sẽ ổn thôi."
Tôn Ngộ Không nhìn tà dương ở phía chân trời, đầu ngón tay tựa hồ còn sót lại xúc cảm trơn mịn, giơ tay sờ lên môi. Lộ ra một đường cong khó hiểu, tâm trạng dường như rất tốt.
Bên trong sơn động của Bạch Cốt Sơn, Lục Trầm đắp chăn ngủ ngon lành như cũ, tảng đá trong lòng được buông xuống, trong lòng nhẹ nhõm, thậm chí còn nhẹ nhàng vang lên tiếng ngáy nhỏ. Thời điểm trở mình đầu ngón tay nâng lên nhẹ nhàng khẽ chạm vào môi.
Bên cạnh có một tờ giấy trắng giấy được đặt cố định trên bàn gỗ lim.
"Niệm chú ngữ, Cân Đẩu Vân sẽ đến đón ngươi."
*****
Nói tiếp về lúc Lục Trầm sau khi tỉnh dậy, nằm sấp trên giường bắt đầu ảo não tại sao mình lại ngủ mất, cứ ngủ như vậy có khi cậu sẽ bỏ lỡ mất hành trình thỉnh kinh của bốn thầy trò Đường Tăng.
Trong lúc vô tình thoáng thấy tờ giấy trên bàn giống như người sắp chết đuối tình cờ chộp được thân cây chuối, khóe mắt chân mày đều hiện ý cười, kích động bắt đầu đập giường.
"A a a, Cân Đẩu Vân, lại là Cân Đẩu Vân, Cân Đẩu Vân một lần lộn nhào liền bay 10 vạn 8 ngàn dặm." Lục Trầm tay cầm tờ giấy cười tươi đến mức không nhìn thấy mắt, giày cũng chưa kịp mang liền vội vàng đọc thần chú, rất sợ ngài Đại Thánh lấy mình ra trêu đùa.
"Thật giống kẹo bông." Trong tiếng hít thở, trước mặt liền xuất hiện một đám mây màu trắng, một ngón tay chọt đến, đám mây như bị nhột mà né tránh, Lục Trầm ôm mặt, "Thật là đáng yêu. Ngài Đại Thánh anh tuấn phong thần phối hợp với đám mây phiên bản cute, ngẫm lại sự tương phản thật manh nha."
Lục Trầm hơi ngẩng mặt, dường như đang tưởng tượng ra hình ảnh Tôn Ngộ Không đứng trên đám mây lao vùn vụt, bật cười thành tiếng.
Cân Đẩu Vân dường như cũng bị lây nhiễm nụ cười của cậu, đυ.ng vào bắp chân của cậu.
Lục Trầm ôm bụng cười, nói đứt quãng: "Cân Đẩu Vân, ngươi chờ một chút, đợi ta rửa mặt xong ngươi dẫn ta đi tìm ngài Đại Thánh."
Cân Đẩu Vân hình như đối với ba chữ ngài Đại Thánh có phản ứng rất mạnh, cho dù Lục Trầm đã xoay người đi mất nhưng nó vẫn bám theo phía sau cố đυ.ng vào bắp chân cậu.
Lục Trầm kéo giãn cơ thể vì ngủ mà đau nhức, thu xếp mấy bộ quần áo quay đầu trấn an Cân Đẩu Vân không an phận: "Ngươi chờ ta một chút, ta đi tắm đã, mất công ngài Đại Thánh lại chê ta bẩn."
Tuy rằng trước khi ngủ đã tắm, nhưng cũng không biết ngủ mất bao lâu, chỉ có thể dựa vào lượng bụi rơi cả tầng dày trên người mà phỏng đoán, Lục Trầm hơi ghét bỏ vuốt phẳng nếp nhăn của y phục, tình cờ phát hiện trên bạch y không hề có bụi bặm.
Đang định kiểm tra kỹ lưỡng xem giờ là lúc nào, Cân Đẩu Vân hướng về phía đầu gối đang cong của cậu mà đυ.ng một cái mạnh, nhanh chóng bay vòng qua trước mặt. Cả người Lục Trầm bỗng nhiên ngã lên trên Cân Đẩu Vân ở phía trước.
"Cân Đẩu Vân, ngươi muốn làm gì ? ! ! !"
Còn chưa kịp chờ cậu phản ứng , Cân Đẩu Vân nhanh như sét đánh mà cất cánh, bay xuyên qua một mảng mây trắng xoá.
Lục Trầm bị dọa ôm chặc y phục vào trong ngực, cố gắng cố định bản thân trên Cân Đẩu Vân, ngay cả dũng khí để mở mắt nhìn xung quanh cũng không có, chỉ cảm thấy gió thổi mạnh vào mặt làm cậu đau.
Nước mắt sinh lý liền ào ào rơi xuống, không chút hình tượng mà gào thét: "Cân Đẩu Vân, ngươi chậm lại một chút, ta không phải là ngài Đại Thánh, ngươi chậm lại chút đi, ta sợ, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta té xuống, ta không sử dụng được pháp thuật, té xuống chỉ có gặp ông bà mà thôi."
Câu còn chưa kịp nói xong, Cân Đẩu Vân đột nhiên lao thẳng xuống.
Lục Trầm chỉ cảm thấy trọng tâm bỗng nhiên hạ xuống, toàn bộ cơ thể như mũi tên lao thẳng xuống đất, sợ hãi tới mức chỉ biết nắm thật chặc y phục cùng đón gió tiêu lệ: "A a a a a a a! ! ! ! ! !"
Gió rót vào miệng nuốt không trôi mà phun cũng không ra, khiến cậu bị sặc trên mặt đều là nước mắt.
"Bang" một tiếng, Cân Đẩu Vân trực tiếp đập vào cửa phòng, Lục Trầm bị quăng thẳng vào trong lòng ngực một người.
Ngẩng mặt lên lau mắt chỉ loáng thoáng thấy được hình dáng của ngài Đại Thánh, Lục Trầm không nhịn được nấc lên rồi bậc khóc.
Hai tay ôm chặc lấy cổ ngài Đại Thánh, hai chân đã không còn cảm giác, như không còn thuộc về mình, giống con bạch tuột quấn lấy cả người ngài Đại Thánh, nước mắt toàn bộ đều rơi trên vai của đối phương.
Giọng nói vẫn còn run run.
"Đại, Đại Thánh, Cân Đẩu Vân, Cân Đẩu Vân nó khi dễ ta."
Lục Trầm khóc đứt quãng nói ra, lúc này cho dù có bị Tôn Ngộ Không một gậy đánh chết cũng không chịu buông tay.
Tôn Ngộ Không nhìn con mắt cùng khuôn mặt sưng đỏ, khóc đến nhếch nhác của Lục Trầm, liếc mắt nhìn Cân Đẩu Vân bên chân vẫn luôn làm nũng, ánh mắt hơi dao động, vuốt dọc theo sống lưng của cậu, đỡ lấy cậu: "Làm sao vậy?"
Vừa nghe thấy giọng nói hiếm khi ôn nhu của Tôn Ngộ Không, Lục Trầm giống như cửa cống xả lũ, nước mắt tuôn không dừng được.
Hai chân còn đang run rẫy kẹp chặc lấy Tôn Ngộ Không, hai tay liều mạng ôm lấy hắn, cằm đặt trên vai nhắm hai mắt lại định tìm cho mình một chút cảm giác an toàn. Cậu gào khóc, cho dù thở không thông vẫn muốn nói ra ủy khuất của mình.
"Ta, rõ ràng, cách (tiếng nấc), vừa tỉnh lại, ta nói tắm xong rồi đến tìm ngươi, cách, nhưng nó không nghe mà lập tức mang ta đi, ta còn chưa có thu xếp xong, nó bay quá nhanh, rất, rất nhanh, mắt ta không mở nổi, hù chết ta, ta tưởng mình sắp chết!"
Kỳ thực sau khi Lục Trầm đáp xuống đất thì cảm thấy những việc xảy ra trước đó đã không còn đáng sợ nữa, dẫu sao cũng là Cân Đẩu Vân của ngài Đại Thánh, nhất định sẽ không để cậu ngã.
Cậu vừa rồi thật sự không khống chế được nỗi sợ, cậu là người phàm làm sao thích ứng được với Cân Đẩu Vân lộn nhào một cái liền bay 10 vạn 8 ngàn dặm! !
Lúc này khi đã bình tĩnh ngược lại có chút xấu hổ không muốn thừa nhận mình vô dụng, đành phải vô tình mà đổ lỗi cho Cân Đẩu Vân.
"Đều do nó, một chút chuẩn bị cũng không có, hù chết ta."
Lặp đi lặp lại cũng chỉ một câu hù chết cậu, trong ngực Tôn Ngộ Không ôm thân thể mềm mại đang khóc: "Ngươi có muốn uống chút nước không?"
Bên trong cổ họng đều bị gió thổi khô, bất kể là nói chuyện hay nuốt nước miếng đều đau. Lục Trầm ngước mặt lên đáy mắt còn phủ một tầng hơi nước mênh mông, làm bộ tội nghiệp chớp chớp mắt: "Muốn."
Tôn Ngộ Không châm một chén trà đưa tới tay cậu: "Cẩn thận một chút."
Lục Trầm bưng chén trà, vừa uống vừa lặng lẽ dùng đôi mắt lén lút nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
Lục Trầm không tin nỗi mà nhéo một cái vào mặt mình, đau đến nhăn mặt: "Ngài Đại Thánh, ngươi hình như không giống trước kia?"
Tôn Ngộ Không: "Cái gì không giống nhau?"
Lục Trầm ngẫm lại: "Ngươi trước kia sẽ không như vậy, ách, là dịu dàng, dịu dàng nói chuyện với ta." Cậu ngẹo đầu suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy từ dịu dàng tương đối sát với ngữ cảnh.
Tôn Ngộ Không nhận lấy cái chén trong tay cậu, lãnh đạm nói: "Vậy sao?"
Trong thoáng chốc, Lục Trầm cảm thấy đây chính là ngài Đại Thánh cái gì cũng không quan tâm trước đây, nhưng mà nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi mắt của hắn quả thật có chút khác biệt, đến tột cùng là cái gì không giống chứ?
Ánh mắt Tôn Ngộ Không dời đi chỗ khác, tim đập cũng đặc biệt thong thả, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, hắn là đang nghĩ về Lục Trầm, nghĩ đến cái đuôi nhỏ vẫn luôn theo sau mình, nghĩ đến cặp mắt nhỏ sáng lấp lánh lúc nào cũng nhìn mình chăm chú tựa như trong mắt hắn chỉ có duy nhất mỗi mình, chưa kể còn thường xuyên xen lẫn sự tò mò, hoang mang hoặc là sợ hãi, còn những thứ cảm xúc khác cùng giọng nói dịu dàng khi gọi ngài Đại Thánh.
Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc bị gió thổi đến rối bời của Lục Trầm.
Tiểu ngu ngốc này thì tốt rồi, chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là có mình kề bên, nhưng hắn thì sao, hắn vượt qua muôn vàn khó khăn gian khổ, trải qua vô số ngày đêm thức trắng, cô đơn tịch mịch giống như lúc bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn hai trăm năm trước, lúc này đây mới đổi lấy được một mảnh ấm áp trong tim.