"Cởϊ qυầи áo ra, tới phục vụ tôi!"
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên làm cho Âu Dương Thiên Linh kinh hoảng. Hắn... vừa nói cái gì? Cô... phục vụ hắn? Không đời nào!
Như đọc được suy nghĩ của cô, Âu Dương Thiên Hàn nhếch môi mỏng, "Thế nào? Em có muốn tôi làm cho Hàn gia cùng Âu Dương gia phá sản hay không?"
Âu Dương Thiên Linh nghe đến đó, trong lòng khổ sở, cô không muốn gia đình mình cùng gia đình của Triệt Phong phải sụp đổ nhưng, bắt cô làm chuyện đó với chính em trai ruột của mình, cũng là ác ma đã đoạt đi tất cả của cô, cô càng không muốn! Cô cố gắng giãy dụa trong lòng, muốn trốn tránh nhưng Âu Dương Thiên Hàn không cho phép, hắn nhẹ nhàng phả khí vào tai cô, "Sao hả? Em rất muốn cho Hàn Triệt Phong sống thê thảm? Chỉ cần thỏa mãn tôi, tôi liền buông tha cho Âu Dương gia và Hàn gia, thế nào?" Nói xong hắn ngồi chéo chân trên sofa, hai tay vắt ngang sang thành ghế, một bộ dạng nhàn nhã như đế vương, khuôn mặt tuấn mĩ yêu nghiệt hút hồn người khác, trên môi còn câu lên nét cười đắc thắng, giống như bắt được con mồi đã định trước. Ánh mắt sắc bén lại mang theo vẻ điên cuồng nhìn người con gái trước mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm một hồi trắng, một hồi xanh. Bàn tay cô nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Âu Dương Thiên Linh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra nhìn người trước mắt, khàn khàn nói, không khống chế được có chút run run, "Được, tôi đồng ý! Chỉ cần cậu buông tha cho Âu Dương gia và Hàn gia!" Chỉ là phục vụ hắn một đêm thôi mà, thân thể cô vốn dĩ đã rất dơ bẩn, nếu dùng nó có thể đổi được bình an cho mọi người, cô nguyện ý! Triệt Phong, em xin lỗi, đời này kiếp này có lẽ em không xứng với anh nữa rồi.
Cô đưa tay vén dây áo ngủ, sau đó run rẩy buông tay, chiếc váy mỏng manh không có gì giữ lại chậm rãi rơi xuống đất, thân hình lung linh lõα ɭồ trước mắt Âu Dương Thiên Hàn làm hắn không kiềm chế được mà hô hấp trở nên khó khăn. Hắn không cho cô mặc quần áσ ɭóŧ vì như vậy dễ dàng khi hắn muốn cô. Bây giờ cơ thể kiều mị cứ như vậy hiện ra khiến nơi nào đó rục rịch ngẩng cao đầu, hầu kết lên xuống liên tục. Da dẻ trắng mịn như bạch ngọc thượng hạng, thủy nộn mềm mại khiến người ta mơ màng, bộ ngực no đủ căng tròn hai đầu hoa nhũ màu hồng nhạt xinh tươi vô cùng mê hoặc. Bụng phẳng eo thon, cặp chân thon dài thẳng tắp cực kì quyến rũ, cặp mông vểnh lên cao, đặc biệt là vùng đất thần bí kia... . Thân thể mị hoặc nóng bỏng như vậy, cho dù là Liễu Hạ Huệ sống lại cũng chưa chắc đã kìm lòng không đậu, huống hồ người đứng trước mặt hắn là người hắn yêu, nếu không động tâm thì hắn không phải đàn ông.
Âu Dương Thiên Hàn mắt tối sầm lại, hơi thở dồn dập, trong đầu đều là hình ảnh thân hình mị diễm mê hoặc uyển chuyển thừa hoan dưới thân hắn, hắn cất giọng khàn khàn, "Tới đây, cởϊ qυầи áo cho tôi!"
Âu Dương Thiên Linh không dám cãi lời, ngoan ngoãn đi tới, khuôn mặt ửng hồng một mảng xấu hổ, không những không mất đi vẻ xinh đẹp mà còn mang theo hơi thở phong tình vạn chủng, phá lệ kiều diễm, mị hoặc câu nhân. Cô cẩn thận bước tới chỗ hắn, bất chợt bị hắn ôm chầm lấy, cúi xuống hôn, môi lưỡi giao triền. Hắn mạnh mẽ đoạt hết mật dịch ngọt ngào trong miệng cô, chiếc lưỡi như con rắn linh hoạt cuốn lấy lưỡi thơm tho của cô, mυ'ŧ vào. Âu Dương Thiên Linh tưởng chừng như hàng thế kỷ trôi qua, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng hôn nồng nhiệt, bàn tay của hắn lần lượt vuốt ve khắp cơ thể cô. Hắn để cô dạng chân ngồi lên đùi mình, bàn tay chu du nhẹ nhàng lướt xuống phía dưới, trực tiếp xoa nắn nơi tư mật.
Âu Dương Thiên Linh cảm thấy một trận tê dại xông lên đầu, cả cơ thể như bị điện giật, cô cựa quậy muốn trốn thoát lại nghe hắn uy hϊếp, "Đừng quên em phải thỏa mãn tôi! Cho nên đừng chống cự! Bây giờ cởϊ áσ của tôi ra."
Nghe Âu Dương Thiên Hàn đe dọa, cô đè nén cảm xúc chán ghét trong lòng xuống, mặc hắn vuốt ve thân thể, đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi của hắn. Nút khuy cuối cùng vừa mở ra, một ngón tay của hắn cũng mạnh mẽ đâm vào phía dưới khiến cô "A" một tiếng.
Ngón tay chậm rãi mân mê bên trong, hắn nhẹ nhàng ra vào, trêu chọc khiến Âu Dương Thiên Linh nhịn không được mà hô hấp dồn dập. Bên ngoài lại có cây gậy thịt cách một lớp vải chống đỡ ma sát hai cánh hoa càng làm cô khó chịu. Cả cơ thể lâng lâng, trống rỗng như muốn được lấp đầy. Cô mỉm cười chua chát, khi nào thì mình trở nên khát vọng như vậy? Thật sự có thể cùng em trai mình làm ra loại chuyện này? Chợt, Âu Dương Thiên Linh đẩy Âu Dương Thiên Hàn đang hôn lên cơ thể mình ra, nhảy xuống khỏi sofa, đứng cách ra xa, hai chân vì bị trêu chọc mà xụi lơ mất hết sức lực, cô ngã xuống sàn nhà. Âu Dương Thiên Hàn đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ, bất ngờ bị đẩy ra khiến hắn ngạc nhiên ngay sau đó ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đỏ đậm ngọn lửa du͙© vọиɠ đầy tức giận, giọng hắn khàn đặc vì chưa được thỏa mãn mà trở nên nguy hiểm, "Em muốn chết? Muốn những người kia chết không nhắm mắt? Được, tôi giúp em!" Nói xong, hắn với tay lấy điện thoại, đang định nhấn nút gọi thì bị cô cản lại, giọng hoảng sợ cầu xin, "Đừng làm như vậy, xin anh! Tôi sẽ làm, tôi sẽ làm... cái gì tôi cũng có thể đáp ứng anh! Làm ơn đừng..."
Vừa dứt lời, cô liền hôn lên môi hắn, tay run run kéo áo của hắn vứt xuống sàn, sau đó chậm rãi vuốt tấm lưng rộng dài của hắn. Âu Dương Thiên Hàn có chút bất ngờ, ngay sau đó đoạt lại quyền chủ động, hắn hôn mãnh liệt, môi lưỡi giao triền quấn quít, hai người cùng ngã ra giường. Hắn phủ lên người cô, môi mỏng mυ'ŧ mát cần cổ cao trắng nõn non mịn, để lại dấu hôn đỏ hồng, dời xuống xương quai xanh quyến rũ mê người của cô. Bàn tay nặng nhẹ trêu chọc cô thở gấp. Nhìn vẻ phối hợp của cô, Âu Dương Thiên Hàn mỉm cười, sau đó nâng hai chân thon dài của cô lên kẹp quanh hông mình, nam căn thô to khổng lồ màu đỏ sậm, căng cứng ngẩng cao đầu còn nổi gân nhỏ nhìn qua rất ghê người từ từ chen vào miệng huyệt non mềm của cô. Hắn đẩy mạnh một cái, gậy thịt to dài liền vùi sâu bên trong huyệt đạo nhỏ hẹp.
"A..." Âu Dương Thiên Linh không chịu được hô lên một tiếng. Của hắn to quá mức, phía dưới như bị nông ra, miệng huyệt căng hết cỡ giống như muốn rách. Thật sự vô cùng khó chịu.
Âu Dương Thiên Hàn rút cự vật ra rồi lại đâm vào, tần suất ngày càng nhanh đến điên cuồng không thể khống chế. Hắn mạnh mẽ đâm vào lại đâm vào, hai cánh hoa bị chà đến sưng đỏ, miệng huyệt bị ép phải phun ra nuốt vào dị vật khổng lồ to dài. Hắn ghé vào tai cô thở dốc, nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, "Bảo bối... đừng kẹp chặt anh... ừ.. chúng ta kết hợp hoàn hảo như vậy... a..."
Cô căn bản không thể trả lời hắn, phía dưới bị hắn chiếm đoạt điên cuồng, mỗi một lần đều đâm thật mạnh vào nơi sâu nhất, va chạm chỗ mẫn cảm của cô khiến cả người cô như bay tới chín tầng mây. Cơ thể theo tần suất ra vào kinh người của hắn mà xóc nảy lên xuống. Âu Dương Thiên Linh không thể chịu được nữa, cô cắn răng cố không cho mình phát ra tiếng kêu nhưng lại bị hắn thao tới đầu óc mụ mị, môi đỏ mọng truyền ra âm thanh rêи ɾỉ kiều mị mất hồn, "A... ân.. chậm... chậm một chút... đừng.. a... làm ơn... chậm..ô.."
Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào tận xương như vậy khiến cho hắn càng thêm nhiệt huyết sôi trào, cự long phía dưới đâm vào càng thêm kịch liệt, mật dịch trong suốt tuôn ra như suối khiến cô xấu hổ muốn cắn lưỡi tự tử. Chính mình lại có thể dâʍ đãиɠ đáng khinh như vậy! Chiếc giường không chịu được tần suất mãnh liệt của hắn mà rung lên. Trong căn phòng tràn ngập mùi hoan ái, tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng nức nở rêи ɾỉ đau đớn của phụ nữ khiến người khác phải mặt đỏ tai hồng.
Âu Dương Thiên Hàn cảm giác mình đang ở trên mây, cô ngoan ngoãn phối hợp khiến cho hắn mất hồn. Bên trong cô ấm áp mυ'ŧ chặt lấy nam căn của hắn, quả thực vô cùng tuyệt vời, làm cho hắn muốn ngừng cũng không thể, nhìn người phụ nữ kiều diễm đang chịu đựng dưới thân, hắn thở dốc, "Bảo bối... anh sẽ chết trên người em.. " sau đó lại miệng đối miệng, bao vây lấy thân thể cô như muốn hòa tan vào trong máu thịt.
Âu Dương Thiên Linh nằm sấp mềm nhũn ở trên giường, mông bị ép buộc vểnh cao, người phía sau vẫn cuồng dã va chạm. Cự long như thanh sắt nóng bỏng mạnh mẽ trừu sáp, đâm vào hoa huyệt một cách mạnh bạo. Âu Dương Thiên Hàn cúi người hôn lên lưng trần trắng nõn của cô, đỡ cô ngồi dầy dựa vào mình, động tác điên cuồng dưới thân vẫn không ngừng lại. Hắn ôm cô vào ngực, hôn cổ, hôn tai, khắp nơi trên thân thể cô đều có dấu vết hắn để lại. Âu Dương Thiên Linh cảm thấy như mình sắp bị đâm tới chết, mặc dù thâm tâm cô bài xích, nhưng cơ thể lại trái lời cô. Tốc độ của hắn rất kinh khủng, khiến cô muốn thở cũng khó khăn, miệng nhỏ vô lực hé ra, "Dừng... dừng lại... tôi sắp không được... ân.. ngô.."
"Em có thể... bảo bối..." Âu Dương Thiên Hàn vẫn luật động mạnh mẽ không có tiết chế. Hoa huyệt bỗng co rút thắt chặt cự vật đang ra vào, đại biểu cho cô sắp tới, nói "Chờ anh... cùng anh!" Sau đó ra sức đâm thêm mấy chục cái. Gậy thịt giật giật phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm vào sâu bên trong cô. Cả hai đồng thời lêи đỉиɦ.
"A..."
"A..."
Âu Dương Thiên Linh mệt mỏi vô lực ngã ra giường, Âu Dương Thiên Hàn ngã đè lên cô, sau đó lật người sang bên cạnh, đưa tay ôm lấy cô mềm nhũn không xương, thở dốc.