Đế Cuồng

Chương 417: Hồng thiên hoán nhật

Nhìn Đào Ngột đau khổ vùng vẫy bên dưới, thiếu niên Thao Thiết ở trên đài cao không khỏi chua xót.

- Việc gì phải ngang bướng đến vậy? Yêu tộc chúng ta chỉ có thể cộng sinh, không thể khuất phục trước chủng tộc khác. Tên sát tinh kia, đáng cho ngươi hy sinh cả mạng sống sao?

Bất Động bên cạnh chắp tay sau lưng, chứng kiến sự quật cường của Đào Ngột suốt mấy tháng nay đều không khỏi động dung. Đừng nghĩ rằng lôi trì kia là dùng để tra tấn nó, mà chính thứ này đang cứu mạng nó, ngăn không cho nó tự bạo!

Một hung thú nằm trong tứ đại hung của yêu tộc, tu vi đạt đến đẳng cấp Nghịch Linh, sánh ngang với cường giả Giới Chủ, vậy mà lại vì một kẻ khác giống loại cam nguyện tự bạo. Điểm đáng kinh ngạc hơn là trên người Đào Ngột không có dấu hiệu của huyết khế hay hồn huyết của Kiếp Chủ dùng để khống chế nó. Gã cho nó toàn bộ tự do, cùng toàn bộ tự chủ.

- Grào!

Đào Ngột ngẩng đầu thét vang, lại một lần nữa bị lôi trì đánh gục.

- Hả?

Bất Động khẽ nhíu mày khi nhận ra tuy khí tức của Đào Ngột ngày một suy yếu nhưng trên thân thể không ngừng hiện ra những hoa văn vằn vện rất quái dị.

Thiếu niên Thao Thiết cũng kinh ngạc không thôi. Đây chính là dấu hiệu huyết mạch thăng hoa, lột xác tiến vào hàng ngũ vương tộc trong hung linh. Rõ ràng nguồn gốc của Đào Ngột kia không hề tầm thường. Nó vốn dĩ sinh ra trong vương tộc, chỉ là huyết mạch quá mức yếu ớt, ngay cả lúc đột phá nghịch linh vẫn không hiển lộ ra được, phải chờ đến lúc nằm giữa sinh và tử, vùng vẫy điên cuồng mới có thể kích phát toàn bộ tiềm năng.

Thân thể khổng lồ của nó sau khi xuất hiện thêm mớ hoa văn đỏ như rễ cây liền trở nên mạnh mẽ tới lạ thường, từ từ gượng dậy mặc cho vô sô lôi đình đánh lên thân thể. Hai thú trảo bấu mạnh dưới đất, hai chân sau cong lại, động tác như đang lấy đà muốn lao thẳng về phía hai người Bất Động và Thao Thiết liều mạng.

- Hừ! Ta cũng muốn xem hậu bối của ta sau những năm tháng làm nô cho Kiếp Chủ thì có bản lĩnh thế nào? Có thắng nổi Diêu Mịch ta, kẻ làm bạn đồng hành cùng Bất Động Minh Vương danh chấn thái cổ không?

Thiếu niên Thao Thiết cười lớn, thân thể vốn gầy yếu nay cũng biến lớn vô số lần, hắc y rách toạt. Sau khi hiện ra bản thể của mình liền lao tới vồ Đào Ngột, vật nó xuống lôi trì bên dưới.

Đối nghịch với hồng văn là hắc văn, trên cơ thể Thao Thiết cũng tràn ngập những hoa văn kỳ lạ kia nhưng mật độ dày đặc hơn. Lúc Độc Cô Minh gặp y ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, tu vi y vỏn vẹn chỉ là Ứng Kiếp đại viên mãn, sau khi trọng thương rơi rớt từ Đế cảnh xuống. Còn ở hiện tại y dưới sự trợ giúp của Bất Động đã khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao năm xưa, nhờ trăm vạn năm hậu tích bạc phát, chỉ cần có đủ lượng thiên địa linh khí dồi dào là sẽ rất nhanh đột phá thẳng đến nghịch linh, không hề thua kém Đào Ngột. Chẳng những vậy, nhờ có huyết mạch vương thú hết sức nồng đậm mà y sẽ còn lợi hại hơn Đào Ngột nhiều lần, giả sử có so kè với Thần Tiêu Nhân Chủ cũng không quá mức thua thiệt.

Nhưng đó là “nếu” y trở thành nghịch linh, còn hiện tại khi ở Đế cảnh vẫn xa xa không bằng Đào Ngột, bị nó đánh lên bờ xuống ruộng, thậm chí thảm đến mức bị nó dùng thú trảo nắm cổ chân của mình rồi quật mạnh sang hai bên.

Bất Động mi mắt giật giật:

- Cũng may là xương cốt của vương thú, bằng không đã bị quật đến chết rồi…

Sau khi quật Thao Thiết chán chường, Đào Ngột liền quẳng thân thể khổng lồ của y sang một bên, kế đến lao đến chỗ Bất Động ở bên trên.

Với hành động của nó, ông ta lắc đầu mỉm cười, tay phải khẽ phất lên một cái, tức thì toàn bộ nguyên lực trong không trung đồng loạt ngưng tụ lại rồi đổ ầm xuống, sức nặng như cả trăm ngàn ngọn núi cộng lại đè chặt khiến nó không tài nào giãy dụa.

- Áp lực từ lôi đình chưa đủ để ngươi ngưng huyết đâu! Để ta!

Bất Động lật bàn tay, áp lực lại gia tăng thêm mấy trăm lần khí xương cốt toàn thân Đào Ngột gãy nát, nó cũng hét lên thảm thiết hơn bao giờ hết, máu thịt bầy nhầy.

Ở phía xa, thiếu niên Thao Thiết đã bị đánh trở về hình người, đưa tay lau đi máu nơi khóe miệng, mặt nhăn nhó:

- Khốn khϊếp, hậu nhân của ta đúng là không biết kính trọng người già chút nào, ra tay nặng như vậy…

Lúc thấy Bất Động trấn áp Đào Ngột tàn nhẫn như vậy y liền hét lớn:

- Bất Động đại nhân, thủ hạ lưu tình! Người dùng khí thế nửa bước Kiếp cảnh ép xuống làm sao nó chịu nổi kia chứ?

Bất Động hừ lạnh, không những không nghe theo mà còn gia tăng áp lực thêm mấy lần khiến Đào Ngột suýt nữa ngừng thở:

- Ngươi coi thường cổ thú này rồi! Tiềm lực có nó rất mạnh, lúc trước bại dưới tay U Minh và Thiên Địch đế là do nó cố ý làm ra!

Sau khi dùng nguyên lực và thần niệm quan sát kỹ tình trạng thân thể ở trạng thái cửu tử nhất sinh của nó, ông ta đã phát hiện ra sự thật này. Thậm chí cả hồng văn vương thú kia cũng là do nó ẩn nhẫn mãi không dùng tới, chờ đợi tới được lôi trì này mới thả ra từ từ để đánh lừa ông ta và thiếu niên Thao Thiết.

- Có chuyện này sao?

Thiếu niên Thao Thiết động dung, nhưng quả thật hiện tại khi bị Bất Động ép đến mức không còn giấu diếm được gì nữa thì hồng văn trên người Đào Ngột mới triệt để bạo phát, tạo ra dị tượng hồng thiên hoán nhật, nhuộm đỏ cả một khung trời Đông Hải. Dị tượng này hoành tráng đến mức khí tất cả tu sĩ ở ngũ châu đều đồng thời phải đưa mắt nhìn lên, nhất là yêu tộc ở Bắc Vực càng biểu tình run rẩy.

Đan Ngư Yêu Đế đang bế quan dưới gốc cây nọ cũng không nhịn được mở bừng mắt ra, khẽ thì thào:

- Huyết mạch phản tổ! Tứ đại hung được xưng tụng là hộ pháp của tộc ta, vào kỷ thần thoại và hồng hoang xuất hiện tứ đại cường giả sát cánh cạnh yêu tổ giúp yêu tộc đánh phá ra một chân trời mới, hướng về thiên đạo tự phong tôn. Truyền thuyết ghi lại, khi một trong bốn vị đại tôn này dẫn động huyết mạch, trời đất liền sản sinh bốn loại dị tượng riêng biệt, về Đào Ngột nhất mạch thì dị tượng đầu tiên chính là hồng thiên hoán nhật! Đã bao năm trôi qua kể từ thái cổ, những dị tượng này chưa hề xuất hiện…

Thần sắc ông ta biến thành lạnh lẽo, hai nắm đấm siết chặt, tiếp tục lẩm bẩm:

- Truyền thuyết cũng có nói rằng, một ngày nào đó yêu tổ nhất định quay trở lại, hoàn thành kế hoạch của người, thống nhất toàn bộ yêu tộc đang phân tán trong lục giới, giúp chúng ta siêu việt ngũ đạo tự phong, cùng nhau tiến đến một miền đất hứa mới! Mà tứ đại hộ pháp, bát đại thần thú cũng đồng thời xuất hiện, như cũ trở thành chiến tướng bên cạnh người, cùng đảo loạn càn khôn! Yêu tộc Bắc vực nghe lệnh!

Giọng Đan Ngư Yêu Đế hùng dũng truyền khắp Bắc vực, mang theo sự huyết tinh và chiến ý nồng đậm khiến chúng yêu tộc ngơ ngác không hiểu điều gì đã chọc tức ông ta.

- Truyền lệnh của ta, lập tức triệu tập các tộc trưởng và những thiên kiêu đại diện các mạch ngay lập tức đến đây! Ta muốn cùng họ bàn đại sự!

- Tuân lệnh Yêu Đế!

Mấy trăm mạch yêu tộc Bắc vực đồng loạt ôm quyền cúi đầu.

——————————

Đông Hải, sau khi chứng kiến dị tượng tỏa ra từ cơ thể Đào Ngột, thiếu niên Thao Thiết không khỏi hoảng sợ, cũng như Đan Ngư Yêu Đế, y nhớ đến một truyền thuyết đã từng tồn tại rất lâu trong điển tịch yêu tộc.

Năm đó Yêu Tổ đại nhân hùng tại đại lược, đề ra ý tưởng “chia nhỏ để biến mạnh”, đem yêu tộc vốn dĩ thống nhất chia năm xẻ bảy, di chuyển tộc đàn tới các tiểu thế giới của những chủng tộc khác để xin cư ngụ. Bù lại, yêu tộc cho phép các chủng tộc khác được tự do săn gϊếŧ cổ thú hoặc cổ thú cấp thấp để làm tài nguyên tu luyện, muốn dựa vào điều này để khiến những chủng tộc đó xem mình như là một phần không thể thiếu của thế giới bọn họ.

Cách làm này khi ấy vấp phải sự phản đối rất lớn của toàn thể cường giả yêu tộc, tuy vậy, trước uy quyền của Yêu Tổ, tất cả phải cắn răng tuân theo.

Kế đến, như chúng ta thấy ở hiện tại dù là giới diện nào, nhân giới, yêu giới hay tiên, ma, thần, quỷ giới đều sẽ xuất hiện một bộ phận yêu tộc. Mà bộ phận yêu tộc này chịu ảnh hưởng rất nhiều của đường lối tu luyện của tu sĩ bản địa ở đó, dần đà trở thành tồn tại bán yêu, tuy huyết mạch pha loãng, mất đi căn cơ tiên thiên khủng bố như tổ tiên nhưng luận về trí tuệ và thiên phú lại tiến triển vượt bậc.

Kế hoạch của Yêu Tổ cũng giúp yêu tộc sau bao lần cấm kỵ vẫn sừng sửng không cách nào tuyệt diệt được. Bởi vì trừ phi lục giới diệt vong, bằng không nhất định sẽ luôn có yêu thú tồn tại ở một giới diện nào đó, phát triển theo một con đường hoàn toàn khác so với những tộc quần yêu thú đã biến mất.

Dù vậy, trên thế gian chẳng có gì là lưỡng toàn kỳ mỹ, được này lại mất kia, yêu tộc chính vì kế hoạch này mà đã phân chia đến mức chẳng còn chút hy vọng nào thống nhất được trở lại. Mà những tộc quần sau khi tách ra khỏi yêu tộc nguyên thủy lại dần đánh mất đi sơ tâm, muốn tự mình lập môn hộ, phản lại yêu tộc nguyên thủy.