Khúc Mưa Tan

Chương 12: Chương 6 phần 3

Tôi cảm ơn và chào tạm biệt bác Kiên khi trời đã chuyển màu nắng. Giờ tan trường đã điểm. Những gì bác Kiên nói với tôi thật quý giá biết bao. Có lẽ Ông Trời đang giúp tôi để tôi có thể sớm tìm ra sự thật và tìm được em gái mình. Nhưng mọi chuyện vẫn còn bí ẩn và nhiều khúc mắc lắm. Cho đến bây giờ tôi vẫn không biết vì sao những đứa trẻ lại bị bắt đi, không hiểu vì sao Luca lại tới nhà tôi làm việc rồi sau đó bỏ đi trong im lặng sau khi khiến cả công ty của ba tôi phá sản, không hiểu vì sao báo giới lại nói rằng những đứa trẻ đã không còn trong vụ cháy kinh hoàng hôm đó khi mà chúng đã được cứu thoát ra từ trước. Và còn một nghi ngờ nữa mà lâu nay vẫn nằm trong suy nghĩ của tôi. Đó chính là việc những người bạn thân làm ăn cũng với ba tôi trong phi vụ bí ẩn làm phá sản hàng loạt công ty năm đó, tất cả mọi người sau đó đều đột ngột biến mất trừ ba tôi. Có lẽ nào tất cả mọi chuyện đều liên kết với nhau? Có lẽ nào đằng sau những biến cố đó là những bí mật kinh khủng mà tôi cần phải tim hiểu?

Càng nghĩ càng nhức đầu!

Nhưng tôi tin chắc một điều rằng Luca biết bé Trinh của tôi đang ở đâu. Và tôi cần phải khiến cho cô ta nói ra điều đó. Chắc chắn là như vậy! Dù cho đó không phải là điều dễ dàng…

Thẫn thờ bước ra cổng trường chờ Phong Trần tới đón, tôi suýt nữa văng tim ra ngoài khi Nhân Mỹ không biết từ đâu lại lù lù xuất hiện. Lúc này tôi đang cực kỳ không vui, và sự xuất hiện của cậu ta báo hiệu sẽ có điều gì đó không hay sắp sửa xảy ra.

Tôi dừng lại khi bị Nhân Mỹ đứng chặn trước mặt. Không hề nói một câu nào, tôi lạnh lùng bước sang một bên và đi tiếp, chiến lược tôi đang sử dụng là coi cậu ta như không khí và không thèm quan tâm.

- Tại sao lại phải cải trang như thế?

Câu hỏi của Nhân Mỹ làm tôi phải dừng lại. Một sự lo lắng bỗng ùa lên trong lòng tôi.

Tuy nhiên tôi thiết nghĩ mình cần phải giữ bình tĩnh trong trường hợp này, vì lẽ đó, tôi quyết định tiếp tục đi, mặc kệ cho cậu ta muốn nói gì thì nói.

Nhưng đôi khi dừng lại sẽ là một quyết định khôn ngoan!

Bước ngơ ngẩn với một đống suy nghĩ trong đầu như thế nên tôi hoàn toàn không để ý gì đến tình hình xung quanh. Đó cũng là lý do để tôi suýt trở thành nạn nhân của một vụ đâm xe nếu như không có cú nhảy kinh thiêng động địa của Nhân Mỹ khi chạy lại ôm tôi và ngã nhào qua một bên vệ đường. Lúc nằm dưới đất, tôi cứ mở tròn to mắt nhìn, hồn vía cứ bay tưng cả đi. Tôi không hiểu mình vừa trải qua chuyện gì nữa. Nhìn sang một bên, tôi thấy Nhân Mỹ đang nhăn nhó mặt mày. Hình như cậu nhóc đang đau lắm thì phải. Quay lui nhìn thì những vệt khói mờ của một chiếc xe máy nào đó đã khuất dần đi trong con hẻm phía trước mặt.

Nhân Mỹ đã cứu tôi!

- Này! Này! Cậu không sao chứ???

Tôi ngồi dậy và vội vã đỡ Nhân Mỹ, mồ hôi mồ kê cứ thế chảy tuôn ra.

Có vẻ như cậu ấy vẫn còn đau nên không nói năng gì. Tôi ngớ người đi khi Nhân Mỹ dùng tay ấn chặt lại một phần của chiếc mặt nạ bằng da mà tôi đang đeo khi nó bị hở ra ngoài. Có vẻ như cậu ta đã biết tôi là ai…

- Có cần đến bệnh viện không? Tôi thấy hình như cậu đau lắm. – tôi cứ cuốn quýt cả lên.

- Không cần. Ngồi chút là đỡ thôi.

Cuối cùng thì Nhân Mỹ cũng chịu mở miệng. Một vài người xung quanh tiến lại giúp tôi đỡ Nhân Mỹ vào ngồi trong quán nước gần trường. Tình hình cũng không nặng nề lắm thì phải. Ngoài vài vết xước trên mặt và tay ra thì hình như Nhân Mỹ không bị gì ở xương hay những bộ phận quan trọng trên cơ thể.

- Có thật sự là không sao không? Hay cứ tới bệnh viện cho chắc ăn? – tôi cố gắng khuyên bảo cậu nhóc.

- Đã bảo là không cần mà.

Nhân Mỹ bực dọc nói lớn làm tôi ngậm miệng hoàn toàn. Dù sao cậu nhóc cũng là ân nhân cứu mạng tôi. Tôi không muốn tranh cãi với cậu ấy trong lúc này.

Hai chúng tôi ngồi im lặng như thế khoảng mười lăm phút. Hôm nay không hiểu sao Phong Trần lại tới đón tôi muộn. Thường thì lúc nào tôi tan trường là anh đã có mặt trước cổng rồi. Vừa gặp phải xui xẻo nên tôi cũng lo lắng không biết chồng mình đến muộn là vì lý do gì. Tôi sợ anh lại gặp chuyện gì đó…

Hix… Có nhiều thứ không may thường xảy đến bất ngờ…

- Ai tư vấn cho kiểu tóc và cái mặt nạ đó thế?

Câu hỏi từ trên trời rơi xuống của Nhân Mỹ làm tôi thộn mặt ra.

- Nói cái gì thế?

Dù biết là cậu ta đã nhận ra tôi là ai nhưng tôi vẫn cố gắng lờ đi.

- Quá xấu. Nhìn như yêu tinh!

Thực tình là tôi muốn cãi lại lắm nhưng biết là không nên nóng vội trong lúc này nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Chọc Nhân Mỹ nổi điên lên rồi cậu ta đi nói hết với mọi người trong trường tôi giả dạng tới đây làm việc thì mọi cố gắng của tôi coi như đổ sông đổ bể.Vì vậy một điều nhịn là chín điều lành. Tôi cần phải tập kiên nhẫn trước những nhóc con mới lớn như cậu ấy.

Nhưng làm sao Nhân Mỹ biết tôi là ai được nhỉ??? Tôi cứ nghĩ mình hóa thân như thế là quá xuất sắc rồi chứ!!!

Thật là một câu hỏi khó.

Thêm mười lăm phút nữa mà chồng tôi vẫn bặt vô âm tín. Điện thoại gọi thì không thèm bắt máy. Sao anh ấy có thể để quên vợ của mình theo cách vô tư như thế này chứ? Thật là bực mình!!!!

- Đi về không?

Tôi ngẩng mặt nhìn Nhân Mỹ khi cậu nhóc hất hàm hỏi tôi.

- Tôi đợi người tới đón. Cậu còn đau không? Có tự về được không?

Lòng tôi cứ cảm thấy xót xa khi nhìn những vết thương trên mặt Nhân Mỹ. Đôi khi chẳng thể hiểu nỗi con người này nữa. Cậu ta đối với tôi là như thế nào đây???

- Tất nhiên là không. Đưa tôi về đi.

Câu nói mang tính chất ra lệnh của Nhân Mỹ làm tôi vừa ngạc nhiên vừa thấy khó xử. Cậu ta vì tôi mà bị thương, nhưng tôi bây giờ lại phụ thuộc và Phong Trần. Nếu tôi đưa cậu nhóc về thì Phong Trần phải tính sao??? Càng nghĩ càng thấy giận chồng tôi ghê gớm. Không biết sáng nay có việc gì mà anh ấy lại quên đi đón tôi. Bộ lẽ tôi cứ phải ngồi đợi mãi như thế này???

Thật không thể nào chấp nhận được!

- Có đưa tôi về được không?

Không hiểu cậu nhóc này ăn phải cái gì mà cứ mở miệng ra là toàn giọng đao búa.

- Thực tình thì tôi cũng muốn đưa cậu về…nhưng mà…

Tôi khá lúng túng khi nhìn vào mắt Nhân Mỹ để nói. Cậu ta đang không khỏe, nếu để mặc cho Nhân Mỹ lái xe một mình về thì không ổn chút nào. Tay cậu nhóc vẫn còn đau thế kia mà.

Khó xử…

Thêm mười phút nữa, mọi chờ đợi của tôi vẫn chỉ là chờ đợi. Điện thoại của Phong Trần bây giờ không những không nghe máy mà còn không liên lạc được. Gọi về nhà thì cũng chẳng thấy ai nhấc điện thoai. Tôi cũng không có số của bà ngoại nữa. Chồng tôi, anh ấy rốt cuộc đang làm gì cơ chứ!!!

- Sao?

Lần thứ ba Nhân Mỹ cất giọng hỏi. Mức độ lúng túng của tôi lại tăng lên.

- Không biết nữa…

Giờ đã quá trưa rồi. Tôi cũng không thể cứ ngồi mãi ở đây mà đợi. Bụng dạ cũng đang biểu tình nhiệt liệt. Làm sao bây giờ???

- Cứ ngồi như vậy mãi à???

Tôi đã thấy sự bực bội trong câu nói của Nhân Mỹ. Mà cũng hay thật. Cậu ta muốn về thì cứ về đi. Sao cứ một hai bắt tôi phải đi theo vậy chứ!!!

Nhưng mà tay cậu ta đang đau…Aiza…Tôi quên mất chuyện đó…

Thêm vài giây đắn đo, tôi đứng bật dậy, kêu tính tiền và nói với âm lượng vừa phải:

- Đi nào. Tôi đưa cậu về!

Không biết tôi có nhìn nhầm hay không nhưng tôi đã thấy một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt ngang tàng của Nhân Mỹ. Cậu nhóc này đúng là vẫn chưa lớn. Chỉ có con nít mới xem chuyện này như một trò chơi mà thôi.

Sau khi vào nhà xe lấy xe dùm cho Nhân Mỹ, tôi quyết định sẽ đèo cậu nhóc về. May là hôm nay Nhân Mỹ đi xe máy điện, chứ nếu là xe đạp thì đó cũng là một vấn đề nan giải đối với tôi.

Chạy vù vù trên đường trưa với cái nắng quá sức oi ả, người tôi cứ như bốc hơi dần đi, chẳng còn chút sức nào nữa. Nhân Mỹ hình như hiểu được tôi đang ở trong tâm trạng như thế nào nên ngồi yên và không chọc ghẹo gì tôi cả.

- Còn xa không?

Tôi vừa nhăn mặt vừa cố gào to lên.

- Sắp tới rồi!

Từ “sắp” của cậu nhóc làm tôi thở phào phần nào. Gì chứ thời tiết này dù cho là đi xe máy hay xe đạp cũng là một cực hình.

Nhưng tôi thấy lạ. Đi theo đoạn đường mà Nhân Mỹ chỉ dẫn tôi cứ có cảm giác quen quen và kỳ kỳ sao đó. Cảm giác như tôi đang đi theo một…vòng tròn!

Phía trước kia chẳng phải là con đường mà ngôi trường cấp ba của tôi đóng đô sao???

- Tới rồi đó! Còn chút nữa thôi!

Tôi như một con ngố, cứ thể chạy tới và dừng lại trước ngôi nhà nằm ngay ngắn đầu đường. Như thế này là như thế nào???

- Tới nhà tôi rồi đó.

- Hả?

Nhân Mỹ xuống xe và bắt đầu cười khình khịch. Tôi cứ đơ ra như vừa mới bị điện giật. Sao thế này? Nếu nhà cậu nhóc ở đây thì chỉ cách trường có vài chục mét. Cớ sao lại bắt tôi chạy vòng vòng như diễu hành cả một chặng đường dài miên man thế kia???

Tôi đang bị troll ư???

Không phải chứ!!!

- Trò gì thế này?

Tôi bắt đầu xụ mặt và gầm gừ.

- Khờ thế! Bị lừa thôi! Mà cũng không hẳn. Con đường nào cũng dẫn tới thành Rome mà.

Nhân Mỹ nói như cười rồi nhìn tôi với ánh mắt lém lỉnh. Hai mắt tôi cụp xuống. Ôi thôi. Tôi chính thức đã bị lừa. Vừa bị leo cây vừa bị lừa. Còn điều gì tồi tệ hơn hôm nay nữa không???

Chẳng buồn mắng chửi lại Nhân Mỹ, tôi thả lại xe cho cậu ta rồi bỏ đi. Thực tình lúc này tôi đang rất mệt.Vì vậy nên dù giận tím ruột bầm gan nhưng tôi vẫn không muốn nổi đóa trong lúc này. Sức khỏe của tôi không cho phép. Bây giờ tôi thấy lo cho chồng tôi nhiều hơn. Có lẽ nào anh ấy đã gặp chuyện gì đó?

Thật là lo quá đi…

Tôi cứ thế đi bộ nặng nhọc trên đường. Lòng dạ cứ sôi lên ùng ục vì lo lắng. Tôi lo đến mức mà không biết có kẻ nãy giờ vẫn đi sau lưng mình.

- Làm cái gì thế? Về nhà đi!

Tôi dừng lại và gắt lên. Tôi không tài nào hiểu được cậu ta đang muốn giở trò gì nữa.

- Kệ tôi. Đường là của chung. Không của riêng ai cả.

Lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến một kẻ điên có đẳng cấp như thế. Trời trưa nắng như đổ lửa mà cậu ta vẫn hí hửng bỏ tay vào bọc quần và đi dạo ư? Mặc kệ! Tôi không muốn để ý đến cái kẻ mang tên Nhân Mỹ đó nữa.

Đi ra đường lớn thì tôi bắt được taxi. Cuối cùng cũng có thể về nhà trong im mát. Còn điều gì kinh khủng bằng cái nắng ban trưa nữa. Ôi không. Da dẻ tôi cứ gọi là cháy đen như than cả rồi.

Lúc vào xe, tôi thấy Nhân Mỹ đã dừng lại công việc “đi dạo” của mình, đứng yên nhìn tôi rồi sau đó quay lưng đi. Dù tôi cũng biết là cậu nhóc đi theo tôi chỉ với mục đích là đưa tôi về nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy khó chịu và bực tức. Cái cách Nhân Mỹ thể hiện quá kỳ quái và điên rồ. Mà thường thì những điều kỳ quái và điên rồ là vô cùng nguy hiểm. Vì thế nên tôi mới luôn có cảm giác sợ Nhân Mỹ. Sợ cái khác người của cậu nhóc vẫn đang ở tuổi ăn tuổi lớn này.

Về đến nhà, từ ngoài cổng nhìn vào, tôi sững sờ khi thấy chiếc xe của chồng mình đang nằm lù lù trong đó. Không khí trong nhà thì có vẻ vô cùng sôi động và náo nhiệt. Tiếng cười đùa vang cả một góc sân.

Chuyện gì đang xảy ra thế này???

Mở cửa bước vào với nỗi uất nghẹn trong lòng, tôi từ từ thấy bà ngoại và Luca đang ngồi cười nói rôm rả với một ai đó. Tiến vào sâu hơn, tôi sững sờ khi thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đang cầm tay Phong Trần. Cả hai nhìn vô cùng thân thiết. Như thế này là như thế nào đây????

Sự xuất hiện của tôi trong nhà dường như không gây được bất kỳ một sự chú ý nào nếu như tôi không mở miệng.

- Anh!

Cuộc trò chuyện vui vẻ đó tất nhiên đã bị hoãn lại vì tôi. Bà ngoại vẫn ngây thơ như ngày nào, nhìn thấy tôi thì ríu rít:

- Ô! Cháu dâu đi làm về rồi à?

Luca chẳng buồn nhìn tôi.

Cô gái đó đưa đôi mắt đầy nghi hoặc và lạ lẫm soi tôi từ trên xuống dưới. Có vẻ như trong mắt cô ta tôi chẳng khác nào người ngoài hành tinh.

Còn chồng tôi. Anh đứng vụt dậy. Khuôn miệng cách đây vài giây vừa cười toe toét bỗng dưng méo xệch. Đừng nói rằng lúc này đây anh mới nhớ là anh đã vứt bỏ tôi như thế nào.

- Anh…anh quên mất…

Trong tôi bây giờ chỉ còn hai chữ đổ vỡ. Cái này mà gọi là chồng sao??? Cái này mà gọi là tình yêu sao???

Ôi…

Thật là khủng khϊếp!

Ôi…

Thật là khủng khϊếp!

Tôi thấy tim mình như bị vỡ tung ra. Tất cả dây thần kinh trong đầu tôi căng lên và có thể đứt lúc nào không biết. Cô ta là ai? Là ai mà khiến cho mọi người quên đi tôi? Khiến cho chồng tôi không chút nề hà bỏ quên tôi và ngồi cầm tay cầm chân nói chuyện vui vẻ???

Tôi đã quá sai lầm! Tôi đã quá sai lầm khi nghĩ rằng mình đã thích nghi với cái gia đình kỳ lạ này.

Không nghĩ được gì nhiều. Tôi chạy thẳng vào phòng, thu xếp một vài thứ cần thiết vào túi xách và bước ra. Phong Trần hốt hoảng đi theo tôi, có thể anh muốn nói rất nhiều với tôi nhưng đối với tôi bây giờ, mọi thứ chỉ là vô nghĩa. Tôi không chấp nhận được một người chồng vô tâm đến mức tuyệt đối như thế. Vậy mà tôi đã lo cho anh biết bao. Ôi. Chồng! Chồng ư!!!

- Em! Bình tĩnh nghe anh nói! Anh…

- Anh im đi!

Lần đầu tiên tôi hét vào mặt anh như thế kể từ lúc chúng tôi lấy nhau. Nhưng lần này thì tôi không nhịn được nữa. Mới cưới nhau chưa đầy một tháng mà anh đã đối xử với tôi như thế này thì còn trông mong gì ở một người đàn ông để tôi có thể dựa dẫm cả đời. Lần nào cũng thế. Lần nào anh cũng bỏ rơi tôi. Lúc ở siêu thị anh cũng mặc tôi một mình để rồi tôi gặp sự cố trong thang máy. Và bây giờ, anh bắt tôi đợi hàng tiếng đống hồ để ngồi trong nhà cười nói vui vẻ thân mật với người con gái khác. Thật quá đáng! Thật không thể nào tha thứ được nữa!!!

Mọi người sững sờ trước cơn thịnh nộ của tôi. Nhưng giờ tôi không quan tâm nữa. Tôi muốn đi ra khỏi nơi này. Tôi không muốn gặp mặt anh. Chí ít là trong lúc này!

- Cháu chào bà!

Tôi vội vã chào bà ngoại rồi chạy ra cổng. May là taxi vẫn chưa đi. Phong Trần chạy theo và nắm tay tôi giữ lại. Mặt tôi bây giờ còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.

- Đừng như thế mà em! Anh biết là anh có lỗi khi quên không tới đón em! Nhưng anh…

Lần này tôi không nói gì thêm, chỉ giật mạnh tay ra và bước vào trong xe. Quá đủ rồi. Không có anh thì tôi vẫn sống tốt. Tôi không cần!

Anh không đuổi theo tôi nữa. Anh không như người ta chạy lại đập cửa ô tô để kêu tôi đừng đi. Anh lại như thế. Anh lại đứng yên và bỏ mặc tôi một mình.

Một cảm giác thật tồi tệ…

Chiếc xe lăn bánh và từ từ rời khỏi nhà bà ngoại chồng tôi. Bao nhiêu nước mắt cứ thi nhau chảy xuống hai gò má. Tôi thấy tủi thân đến lạ. Lấy chồng là thế này sao? Là phải chịu đựng những điều như thế sao? Ước gì có mẹ ở đây trong lúc này nhỉ??? Tôi muốn được mẹ ôm ấp và vỗ về quá…

Tủi thân quá…

Tôi chẳng có nơi nào để đi ngoài nhà của Cà Rem. Nhưng vừa mới tới trước cổng nhà thì tôi lại chẳng muốn vào. Vào rồi biết ăn nói làm sao với hai bác? Chẳng lẽ nói là giận chồng rồi bỏ nhà đi? Dù tôi chưa thực sự trưởng thành nhưng vẫn biết điều gì nên và không nên nói. Thế là tôi đành ngậm ngùi quay đi. Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho người khác.

Ngồi trên taxi, tôi chẳng biết đi đâu nữa. Ngoài gia đình Cà Rem ra tôi chẳng có bà con thân thuộc nào cả. Giờ thì biết nơi nào mà đi bây giờ…

Run rủi thế nào tôi lại nhấn nút gọi cho Sữa Chua. Có lẽ thằng nhóc sẽ giúp được tôi.

- Alo em à?

- Ơ! Chị gọi em có chuyện gì thế?

- Chị nhờ em chuyện này được không?

…..

Cuộc nói chuyện với Sữa Chua đã giúp tôi có một nơi nương thân tạm thời. May mắn là thằng nhóc có một người chị họ sống một mình nên đã nói để tôi tới ở cùng trong vài ngày. Không biết là may mắn hay xui xẻo khi đúng lúc tôi tới ở nhờ thì người chị họ của Sữa Chua lại đi thực tập xa nên giao hết căn phòng cho tôi ở một mình. Tính ra thì người ta cũng không dễ gì cho một người lạ hoắc như tôi vào ở đâu. Nhưng vì có sự đảm bảo của Sữa Chua nên mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.

- Thế nha! Chị cứ ở đây đến khi nào chị thích. Có gì thì gọi cho em.

- Uh. Cám ơn em nhiều. Nhưng đừng nói với Cà Rem nha. Chị không muốn nó lo lắng.

- Dạ rồi. hihi…

Thằng bé vẫy tay tạm biệt tôi rồi đi khuất. Giờ chỉ còn có tôi một mình tại một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Căn phòng này nhìn chung cũng khá đầy đủ và tiện nghi. Ít ra là nó rộng hơn nhiều so với căn phòng ngày trước tôi thuê để trọ học.

Nhưng cảm giác thật là buồn và bất an…

Tối.

Ngồi một mình trong căn phòng của người khác, tôi cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Từ lúc tôi bỏ đi cho đến bây giờ Phong Trần không hề gọi cho tôi một cuộc nào cả. Cả bà ngoại cũng thế. Bỗng chốc tôi cảm giác mình như là đồ thừa thải vậy. Có cũng được mà không có cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Mưa…

Lâu rồi tôi mới thấy lại mưa. Chắc nỗi buồn của tôi quá lớn làm mưa phải giăng lối. Những hoài niệm xưa cổ đột ngột ùa về. Và bỗng chốc có cái gì đó đầy hối hận tràn vào trong tôi. Có phải chăng tôi đã quá vội vàng trong mọi chuyện? Tôi và Phong Trần từ khi quen nhau đến khi cưới nhau vỏn vẹn chỉ có hai tháng. Một khoảng thời gian quá ngắn cho một quyết định liên quan tới cả một đời người. Tôi cưới anh ngoài vì tình cảm còn là vì mục đích khác. Đó chính là tiếp cận với Luca để tìm ra đứa em gái bé bỏng của mình. Nhiều khi tôi cũng thấy có lỗi với chồng mình về điều này. Nhưng giờ đây vấn đề đó không còn quan trọng nữa. Anh đã làm tôi quá buồn và đau lòng. Có vẻ như tôi chẳng hiểu gì về chồng mình cả. Lúc anh yêu thương cưng chiều tôi thì tôi thấy ấm lòng thấy rung động. Rồi lúc anh vô tâm bỏ mặc tôi thì tôi lại nổi giận với anh. Đâu mới là con người thật của anh? Đâu mới là người chồng mà tôi đã cùng thề non hẹn biển. Dường như tôi đã quá mạo hiểm trong cuộc hôn nhân này. Và bây giờ tôi đang gánh chịu hậu quả do chính mình tạo ra…

Ngồi ngơ ngẩn trước khung cửa sổ, tôi cảm giác rõ cái lạnh chi chit của những hạt mưa bắn vào tay mình. Chắc chúng đang thay mẹ an ủi tôi, vỗ về với tôi rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Sau ngày mưa sẽ là những ngày nắng đẹp…

Nhưng tôi vẫn buồn quá…