"Triệu Thành Công, cậu điên rồi hay là uống nhầm thuốc rồi!”
Phong Sương từ trong đại sảnh đi ra, một mạch đẩy Triệu Thành Công ra.
Dũng khí lúc đập xe của Triệu Thành Công lập tức biến mất, ngập ngập ngưngt ngừng, không biết nên nói gì cho tốt.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trực tiếp lên xe, lúc vừa khởi động xe, Triệu Thành Công vội vàng ngăn cản trước xe tôi.
"Anh Trịnh, anh Trịnh, anh không thể như vậy anh Trịnh!”
Tôi kéo cửa sổ xe xuống, đưa tay tát cho anh ta một cái: “Anh có phải đàn ông hay không, để cho một người đàn bà bức ép nên không ra lời, loại tường đỡ không nổi bùn nhão như anh, tôi thật sự dạy không nổi!”
"Triệu Thành Công, cậu nói rõ cho tôi biết, tại sao cậu đập xe của tôi. Hôm nay nếu không giải thích rõ với tôi, tôi sẽ tố cáo với ba cậu, để ông ta đánh chết loại t*ng trùng lên não như cậu!”
Tôi hít một hơi thuốc lá, sau đó nhả khói thẳng ra cửa xe.
"Triệu Thành Công, anh bị một con đàn bà chỉ thẳng vào mũi mắng mà còn có thể nhịn được, ông đây thật sự bội phục tính nhẫn nại này của anh, anh thật trâu bò, anh nên nhanh chóng đến Nhật Bản làm Ninja đi!”
Phong Sương hung hăng kéo Triệu Thành Công không buông, nhất định phải cho chiếc xe yêu quý của cô ta một lời giải thích, tôi thì nói thẳng với Triệu Thành Công rằng anh ta không phải là đàn ông, cổ vũ anh ta nhanh nhanh ngồi xổm xuống đi tiểu.
Cuối cùng, dưới sự ức hϊếp của hai bên, Triệu Thành Công triệt để bạo phát, vung tay một cái hung hăng tát vào miệng Phong Sương.
"Đậu má đồ đê tiện, đời này trừ mẹ tôi cũng không có người phụ nữ nào dám mắng vào mặt tôi, hôm nay không dọn dẹp cô một chút, cô thật sự không biết Mã Vương gia có ba con mắt!”
Ngay sau đó, Triệu Thành Công triệt để bộc phát, hướng Phong Sương, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy mà đấm đá lốp bốp một trận.
Một người đàn ông cao lớn thô kệch, đánh một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt, cái này là thế nào vậy? Vậy nên tôi vội vàng xuống xe, một tay đẩy Triệu Thành Công ra, đem Phong Sương đang run như cầy sấy bảo vệ ở trong ngực.
"Triệu Thành Công, anh có phải bị ngốc không, phụ nữ là để đánh sao? Phụ nữ là để yêu thương!”
Nói xong, cũng không quan tâm xem vẻ mặt của Triệu Thành Công thế nào, tôi trực tiếp kéo Phong Sương vào trong phòng.
Sau khi đi vào trong một phòng nghỉ, nhìn thấy một chiếc ghế sô pha dài trong đó, tôi trực tiếp đặt Phong Sương đang đầu tóc rối bù xuống ghế sô pha.
Ngay sau đó, giày cao gót của cô ta được tôi bỏ xuống, quần tất màu đen của cô ta cũng bị tôi ‘xoẹt’ một tiếng xé rách.
Phong Sương lúc ấy sợ choáng váng: "Anh làm gì, anh muốn làm gì!"
Thấy cách đó không xa có một con dao gọt trái cây ở trên mâm đựng hoa quả, tôi trực tiếp tóm lấy, áp lên gương mặt tinh xảo của Phong Sương: “Cô kêu lên một tiếng, để xem tôi có thể cạo sờn mặt cô không!”
Đối với một vài người phụ nữ mà nói, đặc biệt là loại phụ nữ xinh đẹp như Phong Sương, gương mặt có thể quan trọng hơn so với trinh tiết rất nhiều.
Vậy nên sau khi cô ta ngậm miệng, tôi trực tiếp cầm con dao gọt hoa quả đâm thủng vào chiếc quần tất màu đen gợi cảm của cô ta, lập tức lột sạch phần thân trên của cô ta, ngay cả chiếc áσ ɭóŧ màu đỏ như máu cũng bị tôi ném đi, lộ ra bộ ngực sung mãn kinh người. Mà giờ phút này, bộ ngực sung mãn kia đang vì khẩn trương mà run rẩy khẽ nhúc nhích theo Phong Sương.
Đúng lúc này, Triệu Thành Công vừa lấy lại tinh thần xông vào, thấy cảnh này liền trợn mắt há mồm.
Nhưng tôi tin rằng, bộ ngực sung mãn mượt mà vững chắc của Phong Sương lại càng khiến cho anh ta chú ý hơn so với hành động của tôi.
"Thành Công, cứu tôi, tôi là người phụ nữ của ba anh!”
Phong Sương rụt rè khóc, tôi đem dao gọt trái cây một lần nữa áp lên gò má của cô ta.
"Người anh em, anh hãy nhớ kỹ, phụ nữ cũng giống như ô tô, lúc nào lái thì cần phải lái, không cần thì để cô ta nhàn rỗi. Cô ta chính là chiếc xe, ba anh là người lái, lúc nhàn rỗi anh cũng có thể lái, lái một chút thì sao chứ? Đời này của ba anh có thể tìm tám trăm người phụ nữ, không có Phong Sương, thì có Lý Sương, Trương Sương, nhưng anh là con của ông ta, đứa con duy nhất!”
"Người phụ nữ này bây giờ tôi giúp anh thu phục, có thể lên thì anh hãy lên, không thể lên thì việc làm ăn của chúng ta sẽ thất bại, ngay cả một người phụ nữ anh cũng không thu phục được, thật vô nghĩa!”
Triệu Thành Công rõ ràng là hơi động tâm, nhất là thân thể mềm mại của Phong Sương đang ở trước mắt, nhưng anh ta vẫn còn có chút do dự.
"Thế nhưng, nhưng..."
"Nhưng con mẹ nó đi đi!”
Tôi trực tiếp vứt con dao ra xa, sau đó cởϊ qυầи xuống, hung hắng nắm lấy bộ ngực sung mãn của Phong Sương kéo cô ta lên, cưỡng ép đặt cô ta ở trên bàn.
Ngay sau đó, dưới âm thanh cầu xin tha thứ và giãy dụa của Phong Sương, ‘phốc’ một cái đã đã tiến vào trong thân thể kiều nộn của cô ta.
Loại mềm mại đó, loại chặt chẽ đó quả thực khiến tôi mê say.
"A ~!"
Thân thể mềm mại của Phong Sương bị xâm nhập, lập tức thống khổ thét chói tai.
Mà tiếng hét chói tai đó trở thành sự cổ vũ tốt nhất với tôi, rõ ràng cũng khiến cho Triệu Thành Công bắt đầu mê say. Anh ta nuốt nước miếng một cái, sau đó liền ngốc ngốc đứng ở kia, trơ mắt nhìn.
Lúc đầu, Phong Sương còn có hướng Triệu Thành Công cầu cứu, xin tha, nhưng thời gian dần trôi qua, cô ta thấy Triệu Thành Công từ đầu đến cuối đều thờ ơ đứng đó liền chửi ầm lên, điều này dường như khiến cho Triệu Thành Công rất phẫn nộ, trực tiếp đóng cửa lại.
Lại sau đó, Phong Sương đâu còn có sức để mắng chửi nữa, ngay cả đứng cũng không được, cả người không ngừng rêи ɾỉ dưới sự va chạm của tôi, âm thanh quyến rũ liên tục.
Chỉ là, tôi nắm giữ mức độ vô cùng tốt, mỗi khi phát hiện Phong Sương sắp cất cánh, tôi lại chậm dần động tác, sau đó bắt đầu vuốt ve thân thể mềm mại của cô ta, hôn lên, lôi cô ta từ nơi cách mặt đất nửa thước xuống.
Vậy nên hơn nữa giờ sau, Phong Sương từ đầu đến cuối vẫn ở biên giới cất cánh, nhưng không bay lên được.
Cuối cùng, cô ta rốt cục cũng mở miệng cầu xin: "Cầu xin anh, đừng giày vò tôi, nhanh cho tôi, để tôi dễ chịu một chút, cầu xin anh…”
Dưới tiếng cầu xin của Phong Sương, tôi hỏi cô ta: “Nếu tôi thỏa mãn cô, cô có đi tìm Triệu Phong Thu, tố cáo người anh em của tôi không?”
"Sẽ không, tuyệt đối không, xe của tôi là bị lưu manh đập, tôi cũng không biết bọn họ là ai!”
Phong Sương tỏ vẻ rất nóng lòng, điều này có thể cảm nhận được từ cái mông kiều nộn đang vểnh lên của cô ta.
Vậy nên tôi nằm xuống ghế sô pha, Phong Sương lập tức ngồi lên trên người tôi, hai tay trắng nõn vỗ về chơi đùa trước bộ ngực sung mãn rắn chắc của cô ta, cả người đều tỏa ra sự say mê phóng túng.
Cuối cùng, dưới sự điên cuồng phóng túng của cô ta, cả người bắt đầu run rẩy lên, và những âm thanh câu hồn của tự nhiên bắn ra từ sâu bên trong cơ thể mềm mại, loại âm thành đó, tràn đầy kí©ɧ ŧìиɧ mê say và du͙© vọиɠ thỏa mãn…
Lật Phong Sương lại lần nữa, nâng cặp đùi xinh đẹp của cô ta bên trong chiếc quần tất cả của cô ta lên, tôi hôn và liếʍ láp, đồng thời tung ta một cú va chạm mạnh bạo và không có tổ chức, khiến cho cô ta hét lên hết lần này đến lần khác, từng câu ‘đừng’ liên tiếp, khiến cho tôi có thêm động lực, cũng khiến cho Triệu Thành Công ở bên cạnh đói khát khó nhịn…
Mười mấy phút sau, trận chiến hạ màn khi tôi và Phong Sương cùng nhau xông lên thiên đường.
Tôi nhẹ nhàng hôn môi của cô ta, cô ta vô cùng hối hợp duỗi tay ôm lấy cổ tôi, hưởng thụ sự dịu dàng sau màn ân ái mãnh liệt.
Vài phút sau, tôi đứng đậy, sau đó đứng trước mặt cô ta.
Tôi hơi ưỡn thẳng lưng, Phong Sương lập tức hiểu tôi có ý gì, sau đó không coi ai ra gì đυ.ng lên cái đầu nhỏ, giúp tôi liếʍ lại sạch sẽ hoàn toàn.
Tôi mặc quần vào, sau đó châm một điếu thuốc, nhìn về phía Phong Sương: “Honey, thoải mái dễ chịu không?”
Chung quy lại là vì Triệu Thành Công ở bên cạnh quá mức chướng mắt, Phong Sương xấu hổ không trả lời, chỉ bắt đầu mặc quần áo.
Nhưng loại ngầm thừa nhận đó của cô ta, rõ ràng chính là câu trả lời tốt nhất.
Tôi nhìn Triệu Thành Công một cái: "Người anh em, đây chính là phụ nữ. Tôi không biết trước kia anh sống sót thế nào, chẳng nhẽ cả ngày bị cô ta đè ép? Anh đè cô ta một lần, để cho người ta thỏa mãn dễ chịu, dù sao ba anh cũng đã già, anh hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, bày tỏ tình yêu, thế nào?”
"Bây giờ tôi sẽ bày tỏ, bây giờ sẽ bày tỏ!”
Ngay sau đó, áσ ɭóŧ Phong Sương vừa mới cài xong lại bị Triệu Thành Công kéo xuống.
Nhưng ngay sau đó, Phong Sương tát một cái bạt tai lên mặt Triệu Thành Công!
"Tôi là mẹ nhỏ của cậu, cậu khốn kiếp!”
"Mẹ nhỏ? Mẹ nhỏ của tôi cái con khỉ!”
Triệu Thành Công cuối cùng cũng không cần tôi chỉ điểm, đưa ra lựa chọn chính xác.
Chợt, trong phòng vang lên tiếng chửi rủa của Phong Sương, và tiếng này nọ í e của Triệu Thành Công…