Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 264: Tạm biệt anh bạn

Sau khi xác định được chính xác vị trí của đám chuột chũi kia, có người liền đưa ra ý kiến có nên áp sát bọn chúng không.

Tôn Hán nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi: “Cậu có ảnh của Lưu Thông không?”

“Cái này thì tôi thật sự không có.”

Đến cả ảnh của Trương Ngọc Dung tôi còn chẳng có, càng đừng nói đến một lão già như Lưu Thông.

“Nghĩ biện pháp tìm được một tấm đi, càng nhanh càng tốt!”

Tôi hình như đoán được ý của anh ta là gì, vì thế vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Hương, hỏi cô ta xem có ảnh của Lưu Thông không.

Không ngoài dự liệu, phụ nữ quả nhiên đều là nhϊếp ảnh gia nghiệp dư, có điều mấy bức ảnh cô ta gửi đến đều là ảnh chụp hai người.

Tôi tìm trong đó một bức hình rõ mặt Lưu Thông nhất, phóng to ra, sau khi cả màn hình đều là mặt Lưu Thông, thì chụp ảnh màn hình lại, gửi qua cho Tôn Hán, Tôn Hán vừa nhận được đã ngay lập tức chuyển cho đơn vị phụ trách hướng đông nam.

“Cố gắng quan sát thử xem, trong đám đó có người này không!”

Rất nhanh sau đó, đơn vị phụ trách hướng đông nam đã phản hồi lại, không có.

Tôn Hán lo lắng, mà điều anh ta lo lắng cũng chính là điều mà tôi đang lo lắng.

Anh ta lo không biết có phải Lưu Thông đã bị gϊếŧ rồi không, nên mới không thấy xuất hiện, tôi cũng lo lắng điểm này, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng lắm, Lưu Thông chỉ là mãi giậm chân tại chỗ thôi, muốn gϊếŧ thì cũng phải xác định được địa điểm rồi mới gϊếŧ chứ.

“Cứ chờ đã, chầm chậm theo sau, không được đả thảo kinh xà, các đơn vị khác không được tiến lại gần, tiếp tục ẩn nấp tại chỗ, chờ đợi mệnh lệnh.”

Đúng như tôi nghĩ, Tôn Hán cho rằng đám người kia không chỉ có mấy người này thôi.

Trong phim trong truyện đều chỉ cần ba bốn người đã có thể trộm sạch một ngôi mộ lớn, đúng là vớ vẩn mà, trừ khi bọn họ có được túi càn khôn, chứ không thì nhét đồ vào chỗ nào mới được chứ. Theo lý mà nói, chỉ chọn một hai món mang đi cũng không phải không thể, nhưng đó dù có cũng chỉ là thiểu số thôi, phần đông người vẫn sẽ một lần trộm cho bằng sạch, sau đó rửa tay, ngồi mát ăn bát vàng cả đời.

Thời gian càng kéo càng lâu, mãi đến hai tiếng sau, tổ công tác bên hướng tây bắc đột nhiên báo cáo, phía bọn họ cũng có người xuất hiện, cũng là sáu người, cũng có hai khẩu súng trường bán tự động, trong đó còn có cả người nước ngoài nữa.

Tôn Hán lại gửi ảnh Lưu Thông cho người bên tổ công tác hướng tây bắc xác nhận, đối phương vẫn đáp không thấy có Lưu Thông.

“Xem ra không phải chuyện nhỏ rồi!”

Tôn Hán lau lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó trực tiếp gọi điện về cục, kêu gọi tiếp viện của cảnh sát vũ trang.

Tay súng bắn tỉa mà anh ta tạm thời điều tới, rõ ràng kham không nổi với khối lượng công việc lớn như thế. Còn mấy cảnh sát dưới trướng anh ta...... đến anh ta cũng không mấy tin tưởng, dù sao ngành nào cũng cần chuyên môn, loại chuyện lớn như vậy, vẫn là để cảnh sát vũ trang tới đảm nhiệm thì tốt hơn.

Tôn Hán hạ lệnh tiếp tục quan sát.

Khoảng thời gian tiếp theo, cứ cách mỗi nửa tiếng, là lại có tổ công tác ở một hướng mới thông báo có sáu người lên núi, hơn nữa súng bán tự động có vẻ được phân chia rất đều, mỗi nhóm có hai khẩu

Ba giờ đồng hồ trôi qua, tổng cộng đã có tám nhóm chuột chũi lên núi, mang theo mười sáu khẩu súng bán tự động, ấy là còn chưa kể đến súng ngắn, lựu đạn các loại đấy.

Một đội ngũ gần năm mươi người được trang bị vũ khí, đúng là đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, hơn nữa trong đó còn lẫn một vài người nước ngoài nữa.

“Đội ngũ lớn thế này, không phải người bình thường có thể huy động được.”

Ý của Tôn Hán tôi hiểu, phía sau nhất định có sự xuất lực của một tập đoàn, chứ không không thể tập hợp nhiều tên chuột chũi đến làm việc như vậy được, hơn nữa còn có sự tham gia của người nước ngoài nữa.

Cảnh sát vũ trang rất nhanh đã đến.

Những chuyện tiếp sau đó, tôi cùng Triệu Tĩnh cuối cùng cũng bị cho ra rìa, đến tư cách đứng xa xa để xem cũng không có, càng đừng nói trực tiếp tới gần.

Đứng bên cạnh xe chỉ huy của Tôn Hán, tôi cùng Triệu Tĩnh mỗi người một điếu thuốc, ôm cánh tay không ngừng giậm chân, gió trên núi như những lưỡi dao sắc bén cắt qua cắt lại trên mặt, đau đến cả người đều có chút chịu không nổi.

Tôi cởϊ áσ ngoài, khoác lên người Triệu Tĩnh, cô ta từ chối, nhưng tôi trực tiếp xem như không thấy, ép cô ta phải mặc.

Một lát sau, cô ta đang tính nói gì đó thì Tôn Hán từ bên cạnh đi tới, tôi trực tiếp kéo anh ta lại.

“Lưu Thông không thể chết được.”

“Đều là lúc nào rồi, ai còn tâm trạng quan tâm tới Lưu Thông chứ!”

Anh ta phất tay một cái liền đi, nhưng đi chưa được hai bước đã lại quay lại, nói: “Cố gắng hết sức thôi, nếu ông ta không chống cự tự nhiên sẽ không có chuyện gì. Tôi không thể đăng ảnh chụp lên được, tự cậu nghĩ đi.”

Tôn Hán đi rồi, tôi hít một hơi thuốc, sau đó vứt xuống đất dập tắt lửa.

Thật vậy, anh ta không thể đăng ảnh chụp lên được, hành động lần này anh ta là phó chỉ huy, tổng chỉ huy là cục trưởng. Một khi ảnh được đăng lên, nhất định sẽ bị hỏi người này là ai, sau đó điều tra từ trên xuống dưới ông ta, đến lúc đó làm sao có thể thả ông ta đi được, mấy vụ lớn Lưu Thông từng làm trước đây, không trực tiếp bắn chết ông ta đã xem như pháp luật khoan dung rồi ấy.

“Đánh cược thôi, bắt được rồi lại tính sau vậy, chí ít cũng phải hơn năm mươi tuổi ấy nhỉ.”

Tôi nhìn sang Triệu Tĩnh, sau đó gật gật đầu, bây giờ tôi cũng chỉ có thể trông mong Lưu Thông không phải kẻ ngốc thôi.

Thời gian đã là rạng sáng hai giờ, đột nhiên đồng loạt vài tiếng súng vang lên, xé rách không gian yên tĩnh, làm kinh động đến chim chóc muông thú trên núi, tiếng động vật kêu liên tiếp không ngừng.

Ngay sau đó, càng nhiều tiếng súng liên tiếp vang lên, tựa như tiếng pháo lúc mười hai giờ ngày ba mươi Tết vậy.

Một tràng tiếng súng ác liệt này kéo dài phải đến bốn năm phút đồng hồ, sau đó thi thoảng lại có một vài tiếng súng lẻ tẻ vang lên.

Lúc này, tôi ngoại trừ cầu nguyện cho Lưu Thông bình an, quả thực chẳng còn cách nào khác.

Chính vào lúc này, một viên cảnh sát của đội cảnh sát hình sự đi ngang qua người tôi, hạ thấp giọng nói: “Người đã an toàn rồi.”

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, an toàn tuy đồng nghĩa với việc bị bắt, trước chưa nói liệu có thể thành công thoát ra được hay không, nhưng ít nhất không chết cũng đã may mắn lắm rồi.

Cùng Triệu Tĩnh trở vào xe, bây giờ tôi mới cảm thấy chân đã tê cóng không còn nghe mình sai sử nữa rồi...

Rạng sáng năm giờ, Tôn Hán lên xe, xe chỉ huy vội vã quay trở lại đội cảnh sát hình sự.

Trên đường đi, Tôn Hán nói cho tôi biết, có tám người chết, mười sáu người bị thương, tất cả đều đã bị bắt, không một ai chạy thoát.

Anh ta nói kết quả trận đánh cho tôi, rõ ràng không phải là để khoe khoang thành tích, tôi hiểu điều anh ta thực sự muốn cho tôi biết là gì.

“Anh cứ làm hết sức mình đi, phương diện này anh am hiểu hơn tôi mà.”

Tôn Hán nhìn tôi một lát, tôi cũng đối diện với ánh mắt anh ta.

Tôi biết vụ án này gây ra động tĩnh quá lớn, không dễ dàng thả người, nhưng đó là chuyện của anh ta, không phải là chuyện của tôi, tôi chỉ cần Lưu Thông được tự do, sau đó ta có tự thú hay không, có bị cách chức hay không đó là chuyện của anh ta!

Thật lâu sau, Tôn Hán quay đầu đi, không nói gì. Tôi hy vọng anh ta nghĩ tôi là người của Vũ Cát Minh, như vậy có thể để Vũ Cát Minh chịu tội thay tôi, đồng thời lợi dụng được ân tình của ông ta với Tôn Hán trước đây.

Nhưng đến chiều, Tôn Hán lại gọi điện thoại cho tôi.

“Không sao nữa rồi, vụ án không thành lập, bọn họ chỉ tình cờ ở đó, trùng hợp bị chúng ta bắt gặp thôi.”

Tình huống cụ thể Tôn Hán không nói với tôi, nhưng đây rốt cuộc cũng là chuyện tốt, chỉ cần không phải là do phía của Lưu Thông, tôi liền yên tâm rồi.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô tình đυ.ng phải chuyện lớn như vậy, thật đúng là......

Chiều cùng ngày, tôi ở trước cửa đội cảnh sát hình sự rốt cuộc đợi được Lưu Thông.

“Anh bạn, cậu cũng lợi hại quá rồi đấy, vậy mà cũng có thể giúp tôi được thả ra ngoài, tôi thật sự......”

Tôi vỗ đánh ‘bốp’ một cái vào đầu Lưu Thông, tức giận trừng ông ta.

Ông ta rõ ràng hiểu được ý của tôi, còn đang ở trước cửa đội cảnh sát hình sự mà lại nói như thế, ông ta sợ mình không chết sớm được hay sao!

Lên xe, Triệu Tĩnh lái xe, tôi ngồi ở hàng ghế sau dặn dò Lưu Thông.

“Mau đi đi, mang theo tiền, đi càng xa càng tốt, bọn họ chưa chắc đã truy tìm ông, nhưng một khi đã tìm thì Lưu Thông, đời này ông chỉ có thể trốn chui trốn nhủi mà sống thôi.”

Lưu Thông rõ ràng cũng biết trước đây mình đã làm bao nhiêu chuyện ác, không nói hai lời, trực tiếp cho tôi một cái ôm.

“Anh bạn, không cần phải nói gì nữa.”

Lưu Thông gọi điện thoại cho Hoàng Hương, kêu cô ta mau chóng thu dọn đồ đạc, đồng thời thông báo địa điểm hẹn gặp.

Lên mạng đặt giúp cho Lưu Thông một chiếc xe dù, sau đó ông ta liền rời đi.

“Đế Vương giao lại cho cậu đấy, tạm biệt, anh bạn, tôi thật sự hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại!”