Có lẽ là vì trời mưa nên cả đêm cũng không có mấy đồng nghiệp lên đài, cho nên tôi và phần lớn đồng nghiệp chờ ở phòng tiếp khách đến rạng sáng, sau đó tan việc.
Triệu Tĩnh cũng như vậy, khi tôi ra khỏi phòng thay đồ, cô ta cũng thay quần áo khác sau đó lần lượt đi về phía cửa Đỉnh Phường trốn đi, cô ta không có ý định chờ tôi, tôi cũng không cố ý bước nhanh đuổi theo cô ta.
Sau khi cô ta lên xe và rời đi, tôi lái xe đi theo sát chiếc Beetle của cô ta, đi một mạch đến KFC.
Sau khi đậu xe bên cạnh chiếc Beetle, tôi đi xuống xe và đến gần cô ta. Tôi mở cửa giúp cô ta, sau đó tay trái áp vào bụng, tay phải vươn ra, hơi cúi người xuống, giống phong thái của một quý ông mời một nữ sĩ quý tộc.
Đáng tiếc là Triệu Tĩnh không đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta đặt vào tay tôi, điều này khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Đi vào trong tiệm, chúng tôi tùy ý gọi vài thứ, sau đó bưng đến một góc khuất gần cửa sổ.
“Cám ơn anh rạng sáng ngày hôm qua giúp tôi đổ xăng, và cũng cám ơn anh chiều tối hôm qua đã giúp tôi thay lốp xe, hết sức cảm ơn.”
Vừa nói, Triệu Tĩnh vừa nâng trà sữa của cô ta lên chạm cốc với cốc Cocacola của tôi.
Cô ta nói rất chân thành, hành vi cử chỉ cũng rất chân thành, nhưng trên mặt cô ta không thấy nửa phần chân thành, bình thản như một vũng nước đọng, không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng cũng không phải loại không khí trầm lặng.
Tôi nhìn không vừa mắt cho nên tôi muốn làm cho cô ta thay đổi một chút, ít nhất là thay đổi tạm thời.
Thế là tôi quay lại xe, sau đó mang chiếc áσ ɭóŧ thể thao màu hồng trả lại cho cô ta.
Mặc dù buổi tối ở KFC không có nhiều người nhưng chung quy cũng có mấy người. Trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người tôi cầm chiếc áσ ɭóŧ đi đến trước mặt Triệu Tĩnh, điều này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta rốt cục có chút thay đổi, mơ hồ có chút lúng túng sau khi xấu hổ giận dữ một chút.
“Cám ơn áσ ɭóŧ của cô, quả thực là rất thấm nước, bây giờ trả lại cô.”
Triệu Tĩnh không nhìn tôi, chỉ buồn bực cúi đầu ăn, qua cổ áo rộng rãi rủ xuống của cô ta, tôi có thể nhìn thấy mơ hồ trong đó có một mảnh màu hồng bao bọc sự no đủ trắng nõn, hiển nhiên chiếc áσ ɭóŧ màu hồng này chính là cái mà cô ta nói trong phòng thay đồ kia.
“Này, Tĩnh Tĩnh, tôi trả áσ ɭóŧ lại cho cô, tôi không dùng nó để tuốt ống. Chuyện này có thể đã từng làm, nhưng bây giờ không nhàm chán như vậy. Cho nên cô yên tâm đi, trên đó không có thứ thuộc về tôi, nó vẫn sạch sẽ!”
Cuối cùng thì Triệu Tĩnh cũng lên tiếng, trước mắt bao nhiêu người tôi nói với cô ta những điều này, hiển nhiên là cô ta xấu hổ không chịu nổi.
“Anh đừng nhàm chán như vậy, vứt đi, đừng lấy ra làm tôi buồn nôn được không?”
Chắc chắn cô ta cho là tôi đã tuốt một phát trên đó, cho nên tôi không thể cõng nỗi oan ức này, tôi lật ra đặt lên trên chỉ cho cô ta xem: “Cô nhìn đi, phía trên không có dấu vết gì, tôi thật sự không...”
Không đợi tôi nói xong, cô ta đoạt lấy bỏ vào trong túi, sau đó trừng tôi một cái.
Trong cái nhìn kia tràn ngập sự coi thường đối với kẻ nhàm chán, có điều là thực sự càng hiện lên sự phong tình quyến rũ của cô ta hơn.
“Đúng đấy, nhìn cô như bây giờ mới đủ nhân tính, làm gì mà cả ngày lấy khuôn mặt ông chủ, giống như thần tiên quan sát toàn bộ thế gian, ngồi xem gió thổi mây trôi.”
“Không có chuyện gì đáng để quan tâm cả.”
Nói xong Triệu Tĩnh tiếp tục ăn đồ ăn của cô ta, rất cẩn thận, cầm cái bánh Hamburger bằng hai tay, bốn đầu ngón tay cách bao bì, ăn từng miếng nhỏ, rất tao nhã, nhưng cũng giống như là sợ rơi mất dù chỉ một chút ít.
“Vì sao Thiên Long luôn luôn nhằm vào anh?”
Cô ta đột nhiên mở miệng hỏi, hơn nữa còn hỏi một vấn đề mà tôi cũng không biết.
“Cái này ai biết được, trước kia không thường xuyên đến Thành phố Q, với lại cũng không đắc tội với ai, ai biết được vì sao anh ta luôn nhằm vào tôi.”
“Vậy sau này anh nên chú ý nhiều hơn, anh ta không phải người cam lòng chịu thiệt, tối nay anh chơi anh ta thê thảm rồi.”
“Tôi chính là cố ý chơi anh ta, nhưng có thảm hay không hoàn toàn do anh ta quyết định. Có thể làm được vị trí nhất ca thì tôi không tin anh ta không thể xử lí được tình huống này.”
Triệu Tĩnh từ chối cho ý kiến, cũng không tiếp tục đưa ra bất kỳ nhận xét hay bình luận nào về chuyện đã xảy ra. Nhưng ngầm thừa nhận cũng đã là thái độ tốt nhất rồi, hiển nhiên cô ta cũng nghi ngờ đêm nay Thiên Long cố ý, về phần mục đích thì... dĩ nhiên là tiền.
“Tên thật của anh là gì? Đừng nói với tôi là Ngô Diệc Thành, anh xấu tính mà cũng dám thề độc, vậy chắc chắn không phải tên anh.”
Tôi không nói gì, trực tiếp móc ví ra và đặt nó vào trước mặt Triệu Tĩnh.
Cô ta mở ra xem: “Trần Cẩn Phong, anh cũng thật là xấu tính, gài bẫy người không thương lượng, nếu không phải anh cho tôi xem chứng minh nhân dân thì tôi cũng sẽ nghi ngờ cái tên này của anh có phải cũng là giả hay không.”
“Tôi chưa từng gài bẫy người khác, tối hôm qua gài bẫy Thiên Long là trả đũa, là việc cần phải làm...”
Trong lúc nói chuyện phiếm với Triệu Tĩnh, nhiều lần nhắc tới Thiên Long, tôi cũng nảy sinh sự tò mò đối với khả năng kỹ thuật của anh ta.
Sau khi tôi hỏi cô ta thì cô ta nói với tôi: “Kỹ thuật cũng được, nghe công chúa ngủ với anh ta nói, công phu dùng lưỡi không tệ, tay nghề trên trung bình, phía dưới toàn bộ nhờ thuốc hỗ trợ, súng “rởm”.”
Xét theo tiêu chuẩn thì chỉ có vẻ bề ngoài, trông thì ngon mà không dùng được.
“16cm hay là 17cm ấy nhỉ? Dài như vậy mà chỉ để trang trí thôi à?”
Triệu Tĩnh ngẩng đầu, sau đó nhìn về phía tôi dò xét: “Có phải anh cũng chỉ là súng “rởm” để trang trí không?”
Tôi coi câu hỏi này của cô ta như là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Đêm nay cô đi với tôi thì biết.”
Nói xong tôi dùng hai chân cởi giày ngay dưới bàn, sau đó tôi kẹp bàn chân nhỏ nhắn của cô ta một cái, một chân đệm lên, chân còn lại bỏ giày giúp cô ta, sau đó nhẹ nhàng trêu chọc bàn chân nhỏ nhắn được bao bọc trong đôi tất lụa của cô ta.
Rất mềm mại, rất thoải mái dễ chịu, cám giác trơn trượt của lụa mỏng, sự mềm mại và ấm áp ở lòng bàn chân khiến ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© của tôi bỗng nhiên tăng mạnh, lại càng bất chấp mọi thứ khát vọng dữ dội, khát vọng cơ thể mềm mại mơn mởn của cô ta.
Nhưng rất đáng tiếc là cô ta nhìn tôi một cái, sau đó vẻ mặt bình thản rút bàn chân nhỏ nhắn về, sau đó đi giày lại lần nữa. Loại cảm giác bình thản kia giống như là tôi cố gắng làm một hồi lâu nhưng cô ta ngáp một cái sau đó đẩy tôi ra, cuối cùng nói với tôi “Cũng chỉ thế mà thôi”, khiến tôi khá tổn thương.
Tôi đang muốn nói gì đó thì cô ta lên tiếng trước.
“Giá khởi điểm của tôi là sáu mươi triệu mỗi giờ, các chi phí khác tính riêng, ví dụ như động vào miệng thêm mười lăm triệu, động vào ngực thêm ba mươi triệu, động vào đùi thêm chín triệu, động vào bàn chân thêm sáu triệu, động vào tay...”
Tôi vội vàng cắt lời: “Được rồi, tôi không có tiền, tôi làm một giờ còn không đủ ở trong phòng kia đứng sừng sững ba giờ, đừng có nói đến tiền với tôi, vừa tổn hại sức khỏe lại vừa hại thận.”
Đột nhiên phía đối diện vang lên tiếng cười khanh khách, đây là lần đầu tiên tôi thấy Triệu Tĩnh cười vui vẻ như vậy, giống như hoàn toàn trút bỏ gánh nặng trong lòng xuống, nàng công chúa xinh đẹp lạnh lùng đóng băng ngàn năm cũng được tan băng.
“Tĩnh Tĩnh, lúc cô không cười rất đẹp, nhưng khi cười lại càng đẹp, khiến tôi mất hồn.”
Tôi dùng những từ đơn giản và thẳng thắn nhất trêu chọc cô ta, nhưng rõ ràng là điều này cũng không thể mang lại những tác dụng miễn phí, thậm chí ngay cả khiến cô ta đề cập đến ham muốn làm chuyện đó cũng không thể, giống như không liên quan gì đến cô ta.
“Căn phòng có thể đâm ở đó ba giờ không nhúc nhích, anh có thể làm hết một giờ chứ?”
“Cố lắm cũng được.”
“Dùng ít thuốc thôi, không tốt cho cơ thể.”
Triệu Tĩnh thân mật dặn dò, làm tôi không phản bác được.
“Chẳng lẽ làm một giờ cần phải uống thuốc sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tôi không khoe khoang với cô ta, một ngày nào đó tôi sẽ để cô ta tự cảm nhận được sự nhận thức sai lầm của mình.
Sau khi ăn xong, trước khi về Triệu Tĩnh lại đi tới quầy chọn một số đồ ăn với nhân viên phục vụ, đóng gói mang đi.
“Hai cái Big Mac, một suất gia đình, đóng gói riêng, cảm ơn và cũng cám ơn chị Tĩnh của tôi.”
Triệu Tĩnh liếc mắt nhìn tôi: “Anh thật là biết nhân cơ hội chiếm lợi.”
Tôi đưa tay vòng qua hai bên eo mảnh mai của cô ta và ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ta vào lòng.
Cảm nhận bờ mông đẹp đẽ đầy đặn vểnh cao, vuốt ve phần bụng dưới bằng phẳng trơn nhẵn, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể mềm mại động lòng người của cô ta, tôi khẽ hôn lên vành tai cô ta một cái.
“Honey, đây mới gọi là chiếm lợi, vừa rồi là đánh địa chủ, hiện tại tôi muốn chia ruộng đất của cô...”