Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 239: Tiền bo mười lăm ngàn

Trước giá tiền của tôi, tôi phải nói rõ một chút về dịch vụ phòng trong Đỉnh Phường, nói trắng ra là tiền phòng.

Những căn phòng bình thường giống như căn phòng của tôi đây, mỗi một tiếng đồng hồ ba trăm, còn mấy căn phòng sang trọng thì triệu rưỡi ba triệu đều có, được xem như là phòng VIP rồi.

Còn phí dịch vụ của tôi, một tiếng đồng hồ sáu trăm.

Cũng có nghĩa là tôi làm sống làm chết một tiếng đồ cũng chỉ bằng ngồi trong phòng bình thường hai tiếng, còn với những căn phòng VIP, ông đây cố gắng dâng trà dâng nước còn không bằng chúng nó nữa kìa!

Nhất là nhìn thấy giá tiền sáu chục triệu một tiếng của Thiên Long, tôi lập tức kích động đến mức muốn đập máy phát nhạc, đây chính là sự khác biệt đấy, gấp ngàn lần, má nó…

Tôi không quan tâm đến máy phát nhạc nữa mà về ngồi kế bên cô gái ấy, đặt tay lên tay cô ta.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô ta hơi căng thẳng, đầu hơi cúi xuống.

“Sao cô lại đến nơi này, với tuổi tác của cô, không nên dính đến mấy chuyện này mới phải.”

“Tôi, tôi…”

Tôi nhận được lời giải thích giữa những tiếng ấp úng của cô ta.

Cô ta thích một cậu con trai cùng trường, cậu con trai ấy cũng thích cô ta, tất nhiên hai người bọn họ phải yêu nhau rồi.

Trong những ngày tháng yêu nhau, hôm nào cô ta cũng cảm thấy ngọt ngào, rất vui vẻ. Nhưng đến một ngày nọ cô ta mới phát hiện bạn trai của mình dây vào một đôi giày rách.

Thế là cô ta tức tối hỏi nguyên nhân vì sao bạn trai mình làm thế, bạn trai cô ta nói cho cô ta biết.

“Em coi trọng cơ thể của mình quá, còn khó gần hơn mặt trời nữa.”

Một đôi giày rách, một người con gái đường hoàng, tất nhiên không cần nói cũng biết độ khó khi muốn chiếm cơ thể của hai mẫu người này chênh lệch đến mức nào, thế là bạn trai của cô ta thản nhiên quan hệ với giày rách.

Cô ta rất tức giận, rất đau lòng, cũng rất phẫn nộ, cô ta muốn giao bản thân lại cho một người đẹp trai, mạnh mẽ hơn những gì đôi giày rách đó nói, thế là cô ta đến Đỉnh Phường, thế là cô ta tìm tôi.”

“Em gái này, suy nghĩ của em cũng hoang đường quá, em…”

“Tôi không muốn nghe anh lên lớp, tôi đã chịu đựng đủ đạo lý của bọn họ rồi, tôi muốn làm bất cứ thứ gì mình muốn, tôi muốn nghe theo con tim của bản thân, cơ thể này là của tôi, các người không quản được đâu!”

Cô ta đột nhiên bùng nổ, khiến cho tôi sợ hết hồn.

Xem ra không chỉ có một mình tôi khuyên nhủ cô ta, có thể bạn thân của cô ta đã từng khuyên nhủ cô ta rồi.

Tôi không nói gì nữa, chỉ rót cho cô ta một ly nước rồi đặt trước mặt cô ta.

Sau mười phút im lặng, cô ta mới nói khe khẽ: “Xin lỗi, tôi không nên nổi nóng với anh.”

“Không có gì, không đứng trên góc độ của cô, tôi không tài nào hiểu nổi cảm giác của cô…”

Tôi thử suy nghĩ từ góc độ của cô ta để hiểu cô ta, quả nhiên, cô ta có thể tiếp nhận một cách dễ dàng, cảm xúc cũng đã trở nên ổn định.

Nhưng thực tế chứng minh rằng, kết quả cuối cùng vẫn chẳng thay đổi gì cả, cô ta vẫn ương bướng như thế.

“Anh nói gì cũng đúng, tôi cũng biết, thế nhưng tôi muốn làm như thế, anh làm với tôi một lần đi, có được không?”

Tôi rất lúng túng, đã có nhiều cô gái yêu cầu tôi làm chuyện này, Cố Diệu Hà từng nói với tôi, Lục Nhan, Lục Tiểu Nham và Vũ Bích Phượng cũng đã từng yêu cầu, trước kia Thư Hiểu Cầm còn quỳ xuống cầu xin nữa, Triệu Du thì không cần phải nói, gần như lần nào gặp gặp cũng van nài.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị một cô gái mới mười sáu mười bảy tuổi yêu cầu làm chuyện như thế này. Không liên quan gì đến dung mạo của cô ta cả, tôi chỉ không muốn phá hỏng một cô gái nhỏ, không muốn để cô ta hối hận về sau này.

Thấy tôi im lặng, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Có phải anh lo lắng tôi không sạch sẽ không? Anh yên tâm đi, từ trước đến nay tôi chưa từng làm với ai hết, thậm chí còn chẳng nắm tay nữa kìa, tôi sạch lắm, anh yên tâm đi!”

Cô ta liên tục van nài, khiến cho tôi khó lòng ứng đối.

“Thế thì làm đi vậy, tôi giúp cô, khiến cho cô cảm thấy rốt cuộc hương vị của chuyện này là như thế nào.”

“Cảm ơn!”

Cô ta bỏ tiền, cô ta là gái trinh, cô ta còn tìm tôi làm, cuối cùng còn bảo cảm ơn tôi nữa, đúng thật là…

Tôi cởϊ qυầи cô ta xuống trong lúc cô ta cảm thấy ngại ngùng, rồi sau đó cô ta cũng cởϊ qυầи tôi xuống.

Hai cơ thể trần trụi chạm vào nhau, tôi ôm cô ta sang bên cạnh mình rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân mềm mại của cô ta.

Ban đầu cô ta hơi căng thẳng, nhưng sau khi được tôi vuốt ve, cô ta dần dần thả lỏng cơ thể, thậm chí tiếng rêи ɾỉ theo bản năng không còn kềm nén được nữa mà buột ra khỏi miệng.

Một tay tôi lần vào trong áo cô ta, chạm vào nơi mềm mại hơi nhô lên ấy, khiến cho cơ thể cô ta run rảy.

Giữa lúc vuốt ve, sự căng thẳng của cô ta dần tan biến, ngọn lửa du͙© vọиɠ lại bùng lên mãnh liệt.

Cho đến lúc cuối cùng, cô ta đã thả lỏng hoàn toàn, dùng tiếng rêи ɾỉ của mình bày tỏ lòng khao khát.

Thế là tôi dùng tay trái chạm đến nơi cô ta cần nhất, đưa vào nửa ngón tay…

Mười mấy phút sau, sau khi được tôi vuốt ve mãnh liệt, cô ta không nhịn nổi nữa mà kêu lên như ác ma nổi điên, rồi sau đó hoàn toàn giải phóng bản thân giữa cơn run rẩy.

Tôi ôm cô ta về ghế sô pha, kéo quần của mình lên.

Từ đầu đến cuối, tôi không hề đi vào trong cơ thể của người con gái ấy.

Tôi châm điếu thuốc, đưa tờ khăn giấy trên bàn cho cô ta.

Cô ta nhẹ nhành lau chùi, ngượng chín cả mặt.

“Tôi không đi vào cơ thể của cô, cô vẫn là gái trinh, nhưng khi nãy cô đã cảm nhận được hương vị muốn nổi điên rồi đấy, đây là sự phóng túng mà cô tìm kiếm, cho dù là về mặt cơ thể hay là mặt linh hồn, cô vẫn là một cô gái trong sạch, bởi thế sau này cô không cần phải ám ảnh tâm lý gì cả.”

Cô ta kéo quần lên một cách ngại ngùng rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta nhân lúc tôi không để ý mà len lén hôn tôi, hơn nữa còn hôn lên miệng tôi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của cô ta, cứ tặng cho tôi như thế. Vào giây phút đó, thậm chí tôi còn cảm thấy vinh dự nữa kìa.

Cô ta nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng mò tìm túi tiền, lấy tiền trong trong đó ra.

Cuối cùng, cô ta đỏ mặt đưa cho tôi trăm rưỡi

“Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền, trong túi tiền của tôi chỉ còn lại triệu thôi hai, chín trăm và một ít tiền lẻ. Phòng này một tiếng ba trăm, anh một tiếng sáu trăm, tôi còn phải đón xe về nhà, còn phải để dành tiền ăn tháng này nên tôi chỉ có thể cho anh tiền tip trăm rưỡi mà thôi.”

Giọng nói của cô ta mỗi lúc một nhỏ, càng lúc càng tự ti, rõ ràng thấy xấu hổ vì tiền quá ít.

Tôi cầm một trăm rưỡi, im lặng một chút rồi nhét ngược về trong túi của cô ta.

“Đúng là ít thật, thật xin lỗi.”

Cô ta ngượng ngùng xin lỗi, tôi vuốt ve tóc của cô ta, ánh mắt đượm vẻ yêu thương.

“Nghĩ gì thế, cô bé ngốc, cô cho tôi một nửa số tiền còn lại sau khi trả hết phí rồi, hào phóng thế cơ mà, sao lại ít được? Tôi cảm ơn cô còn chưa hết. Thế này đi nhé, tôi lấy mười lăm ngàn xem như là cảm ơn cô, quyết định thế đi!”

Tôi lại lấy ra mười lăm ngàn trong túi của cô ta rồi hôn lên trán cô ta.

Cô ta rất vui vẻ, không phải vì tôi chỉ lấy mười lăm ngàn của mình mà là vì tôi hiểu tâm ý của cô ta.