Vũ Cát Minh đã nói rất nhiều với tôi, ông ta kể về những nguy hiểm ta đã trải qua có kinh hoàng, sợ hãi, kể về những sóng gió mà ông ta từng vượt qua, giống như một người lớn tuổi tốt bụng, ở dưới ánh chiều tà kể về những năm tháng huy hoàng thời trẻ của ông ta.
Một lúc sau, ông ta cuối cùng quay lại chủ đề cũ.
“Bàng Bát Nhất chết rồi, sau này tất cả hộp đêm giao cho cậu với Ngọc Dung quản lý.”
Tôi đẩy hộp thuốc bằng gỗ trên bàn về lại trước mặt Vũ Cát Minh.
“Bác Vũ thưởng tôi một điếu thuốc, tôi nhận rồi, nhưng bác thưởng tôi một hộp, vậy bác hút cái gì? Huống hồ, tôi không có tâm tư đó, Trương Ngọc Dung cũng không thích hợp làm to hơn nữa, không có Bàng Bát Nhất vẫn sẽ có Trương Bát Nhất Lý Bát Nhất Lưu Bát Nhất, chúng tôi vẫn chỉ cầu yên ổn thôi.”
“Ngay cả Bàng Bát Nhất cũng chết trong tay cậu rồi, năng lực của cậu lớn như vậy, không dùng thật đáng tiếc.”
Vũ Cát Minh rút ra hai điếu thuốc, quăng cho tôi một điếu, bản thân tự châm một điếu.
Tôi bắt lấy điếu thuốc mà ông ta quăng đến: “Tôi không được, không có tài hoa gì, cuộc đời cũng chỉ có chút may mắn, có thể được bác Vũ chỉ điểm. Nếu như thật sự nói là có năng lực gì đó, vậy cũng chính là lợi dụng phụ nữ làm ít chuyện nhỏ, không tranh phong được.”
Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lục Nhan bước vào phòng sách: “Đừng nói nữa, ăn cơm thôi!”
Vũ Cát Minh khoát tay, Lục Nhan đóng cửa rời khỏi.
Sau đó, ông ta hỏi tôi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn hay chưa, đều muốn ở đây ăn một bữa, nghe Bác Vũ dạy bảo. Hơn nữa, thật sự cũng chưa ăn.”
Vũ Cát Minh mỉm cười, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của tôi rồi đi về phía cửa.
“Phụ nữ như con dao, hơn nữa để dao sau người, con dao này mới sắc, không phải ai cũng có thể túm được con dao này, ít nhất cậu đã túm không sai.”
Sau khi cùng nhau dùng bữa trưa, Lục Nhan thu dọn bàn ăn, Đông Nhị Gia giúp đỡ.
Vũ Cát Minh ném chiếc USB lên bàn, sau đó xua tay với tôi.
“Đi đi, tự mình xử lý chuyện này.”
Cầm USB lên, cáo biệt Vũ Cát Minh, sau đó tôi lái xe rời khỏi biệt thự sang trọng của nhà họ Vũ.
Khi xe rời khỏi, tôi nhìn thấy Đông Nhị Gia đứng ở cửa nói cái gì đó với Vũ Cát Minh, mà Vũ Cát Minh lại cười vẫy vẫy tay với tôi, còn không quên dặn tôi lái xe từ từ.
Nụ cười của ông ta lại khiến tôi nghĩ đến gương mặt của con hổ trước khi ăn thịt người...
Cầm chiếc USB, tôi dừng xe lại, sau đó đến chỗ ở của Lưu Thông.
Tôi bước vào cửa không lâu, sau đó có tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa phòng ra, cơ thể quyến rũ mảnh mai của Hàn Trinh Lộ xuất hiện trong tầm mắt.
Rất đúng giờ, tôi hẹn cô ta nửa tiếng sau gặp mặt, vừa đúng nửa tiếng thì cô ta đã đến rồi.
Đóng cửa phòng lại, tôi từ đằng sau ôm lấy cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ trơn nhẵn của cô ta, đôi môi lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn gợi cảm của cô ta, rồi đến cần cổ trắng nõn.
Cô ta mới đầu có hơi từ chối, nhưng rất nhanh loại từ chối này lại trở thành nghênh đón.
Cô ta xoay người lại, cùng tôi hôn sâu trong cơn âu yếm, còn đưa chiếc lưỡi thơm tho vào trong miệng tôi, ra sức chiếm lấy, trêu chọc...
Sau nụ hôn cuồng nhiệt, chúng tôi ngồi trên sô pha.
“Anh hôm nay gọi tôi đến, chắc không phải muốn ngủ với tôi chứ?”
Hàn Trinh Lộ nói rất thẳng, tôi gật đầu, trực tiếp nói thẳng, đẩy chiếc USB trên bàn đến trước mặt của cô ta.
“Nếu hai người chưa có ly hôn, nếu hôn nhân của hai người không có tình cảm cơ bản, vậy thì tôi cảm thấy cô phải học cách chia đều quyền lợi với anh ta, khiến anh ta làm một vài việc cô muốn làm.”
Hàn Trinh Lộ nhìn tôi, không có nói gì về vấn đề này, mà trực tiếp cầm chiếc USB, hỏi tôi nội dung bên trong.
“Một đoạn video, ghi lại một vụ gϊếŧ người gần đây xảy ra ở khu vực phân cục chỗ bọn họ.”
Hàn Trinh Lộ sững người: “Lẽ nào là vụ án của Bàng Kiến Quân?”
Tôi gật đầu xác nhận, làm phu nhân của phân cục trưởng, cô ta biết chuyện này một chút cũng không thấy lạ.
“Anh ta trước khi tẩy trắng đã nhận được một vụ án mạng, đây chính là lợi ích của anh ta. Trong video người động thủ tên là Ma Ngũ, là thủ hạ trực thuộc của Trịnh Quốc Huân, trước đó Trương Sơn Đản chết đuối trong hồ cũng là Trịnh Quốc Huân động tay. Như thế vụ án gϊếŧ người hàng loạt được giải quyết. Anh ta sẽ có được vốn từ chính phủ, mà cô có thể nhận đó lấy được một số thứ mà cô muốn.”
Trương Sơn Đản bị Trịnh Quốc Huân gϊếŧ, tự nhiên không có chứng cứ chứng minh, nhưng đối với một vụ án không đầu không đuôi khiến tội phạm đi chết đi, chuyện này... chồng của Hàn Trinh Lộ tự nhiên là một cao thủ.
Tôi đã nói rất nhiều với Hàn Trinh Lộ, cô ta cũng lẳng lặng lắng nghe.
Sau khi kể xong, một lúc sau, cô ta nhìn sang tôi nói: “Tôi chỉ cần tình cảm.”
“Vậy cô cho rằng giữa tôi và cô là cái gì?”
Hàn Trinh Lộ nhìn tôi, không có tiếp tục nói nữa, vì thế tôi đẩy ngã cô ta ra sô pha.
Tháo giày ra, tôi nhẹ nhàng trêu đùa đôi chân mảnh mai được bao bọc trong chiếc quần tất màu da, bắp chân nhỏ đó trắng hồng, không có một chút da chết nào, mềm mại giống như đôi chân non nớt của trẻ sơ sinh.
Sau khi chơi đùa xong, tôi lại cởi chiếc quần tất của cô ta ra, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ bằng lụa ren màu hồng, rất mỏng, rất thoáng, để bạn mơ hồ nhìn thấy sự quyến rũ gợi cảm đó.
Đôi chân mảnh khảnh trắng nõn lại trơn nhẵn, không có nửa phần mỡ thừa, tôi vuốt ve từng tấc từng tấc, thức tỉnh ngọn lửa du͙© vọиɠ đã ngủ say trong cơ thể của Hàn Trinh Lộ.
Sau khi vuốt ve một lúc, tôi lần lên cơ thể quyến rũ của cô ta, mà lúc này mặt mày cô ta đã đỏ ửng, hơi thở trầm đυ.c, rõ ràng, cô ta có nhu cầu muốn ‘yêu’, hơn nữa đã rất mãnh liệt.
Tôi cởϊ áσ sơ mi của cô ta ra, bên trong lộ ra chiếc áo ngực khêu gợi mày vàng, che đi cặp bồng đào kiêu ngạo đang cương lên của cô ta.
“Trần Cẩn Phong, anh nói cho tôi biết, trong lòng anh có tôi hay không, hay chỉ muốn lợi dụng tôi.”
Khi tôi đang chuẩn bị trêu chọc Hàn Trinh Lộ, cô ta lại đột nhiên mở miệng, hơn nữa nói ra câu hỏi như thế.
Sau khi hơi ngây người, tôi thẳng thắn nói: “Lợi dụng một phần, tình cảm 9 phần. Nếu như cô không phải vợ của phân cục trưởng, phần tình cảm này sẽ là mười phần.”
Cô ta không có lên tiếng, chỉ nhìn đăm đăm tôi hồi lâu, sau đó đôi tay trắng nõn mảnh mai vòng qua, ôm lấy cổ của tôi, cưỡng ép tôi hạ thấp xuống, sau đó đôi môi hồng nhuận ướŧ áŧ hôn lên môi tôi.
Sau nụ cười kí©ɧ ŧìиɧ, cô ta mơ màng tách ra, lẩm bẩm.
“Tôi tin anh, cho dù anh lợi dụng 9 phần, tình cảm một phần, tôi cũng bằng lòng tin anh, điểm này khi anh ở cùng tôi chăm sóc tôi thì tôi đã chắc chắn tôi đã yêu anh. Tôi không thể cho anh hôn nhân, không thể hưởng thụ sự hạnh phúc khi ở bên anh đến thiên trường địa cửu, nhưng tôi nguyện ý mãi mãi ở xa nhìn anh, vì anh làm bất cứ chuyện gì.”
Hàn Trinh Lộ đã nói rất nhiều, giống như thật lòng tỏ tình, khiến trái tim của tôi cũng cảm thấy ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô ta, không có nói gì nhiều nữa, sau đó trực tiếp xé áo ngựa của cô ta ra, bên trong lộ ra cặp bồng đào ngạo nghễ màu phấn hồng đó...
Sau nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ và những cái vuốt ve, cơ thể mảnh khảnh quyến rũ của Hàn Trinh Lộ giống như con rắn, uốn éo trên sô pha.
“Trần Cẩn Phong, cho tôi, tôi muốn anh...”
Trong tiếng rên mị hoặc và trần ngập khát vọng được lấp đầy, ngọn lửa ham muốn của tôi cũng được nhóm lên, tôi có loại nhu cầu đó, cũng có sự thôi thúc đó, nhưng tôi cuối cùng vẫn chịu được, không có thỏa mãn nhu cầu của cô ta.
“Lộ Lộ, nghe tôi nói, cô bây giờ vừa mới làm phẫu thuật, không thích hợp, để cơ thể tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa, có được không?”
Cô ta không có lên tiếng, chỉ cương quyết lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ.
Tôi không thể phớt lờ ánh mắt của cô ta, cho nên định đứng dậy chuẩn bị làm cho mình tỉnh táo lại.
Nhưng khoảnh khắc sau, cô ta trực tiếp túm lấy cánh tay tôi, nhân lúc tôi không có phòng bị mà lôi tôi ngã ra sô pha.
Tôi bị cô ta ấn lên sô pha, cô ta bò lên người tôi, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Đôi tay trắng nõn lại mảnh khảnh đó nhanh chóng cởi thắt lưng của tôi ra, sau đó cưỡng chế cởi nó ra.
Sau đó cơ thể quyến rũ của Hàn Trinh Lộ khẽ động, ‘phụt’ một tiếng vang lên, sau đó trong căn phòng tràn ngập tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ đến cực điểm...