Bên trái ôm Vũ Bích Phượng, bên phải ôm chặt Lục Tiểu Nham, cái này khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc, tràn đầy cảm giác mật ngọt.
Người phụ nữ chân chính thuộc về tôi, mới chớp mắt lại có thêm hai người, cái loại cảm giác thoả mãi đó, khá là sướиɠ.
Nhiều lời ngọt ngào ấm áp và cảm động bắn phá dữ dội, sau đó thoải mái mà trái ôm phải ấp hai mỹ nữ đi vào phòng tắm. Cơ thể của bọn họ lại khiến tôi động tâm lần nữa, nhưng bọn họ sống chết không muốn nữa, về điểm này thì chị em hai người khá hợp nhau.
Sau khi tắm xong, ba người chúng tôi rời khỏi khách sạn, ăn trưa ở bên ngoài rồi cùng nhau đi xem phim.
Bất cứ nơi nào tôi đến, người qua đường đều choáng váng, với tỷ lệ quay đầu là 99%, khiến tôi rất hài lòng.
Xem phim xong chúng tôi lại đi dạo các danh lam thắng cảnh, mãi đến khi ăn tối xong, chúng tôi lại về khách sạn.
Dưới sự trêu chọc kí©ɧ ŧìиɧ của tôi, hai chị em bọn họ đều không thể cưỡng lại được.
Vũ Bích Phượng khuyến khích Lục Tiểu Nham lên trước, sau đó Lục Tiểu Nham nhanh chóng đầu hàng dưới cơ thể của tôi, rêи ɾỉ liên tục.
Cô ta nói bằng một giọng quyến rũ: “Anh Phong, lần này anh bắn vào cơ thể của chị đi, để chị ấy cũng cảm nhận loại kɧoáı ©ảʍ như sóng lửa xung kích đó.” Thật đúng là một cặp chị em khiêm tốn và lễ phép, dưới tác dụng của một mình tôi, tình cảm của bọn họ lại càng sâu đậm.
Thế là tôi cho rằng, tôi lại lập tức cao lớn hơn rồi, tôi lại cứu người rồi.
Vũ Bích Phượng không có khách sáo, cô ta cố gắng chịu đựng nỗi đau đó để phối hợp với tôi, để tôi và cùng ta cùng đạt đến đỉnh cao của hạnh phúc.
“Cái cảm giác sóng lửa đó, thật sự rất thoải mái…” Vũ Bích Phượng mím cái miệng nhỏ, e thẹn mà nói, hồi ức lại nó.
Một đêm không nói gì, ngủ rất yên bình, Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham cũng vậy.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Bích Phượng thức dậy trước, tôi nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mềm mại của cô ta, khiến cô ta thấp giọng rêи ɾỉ, càng khiến cô ta khơi dậy dư vị của cảm giác tươi đẹp đó.
Thế là, trong lúc Lục Tiểu Nham vẫn còn đang trong giấc mơ ngọt ngào, tôi lại cho cô ta thêm một cú nữa.
Chỉ là, có lẽ là do tối qua quá high rồi, lực chiến đấu rõ ràng đã tăng lên đáng kể, mười mấy phút sau, Vũ Bích Phượng đã bay lên trời trong tiếng rêи ɾỉ, nhưng tôi vẫn không có chút cảm giác gì.
Vũ Bích Phượng không muốn nữa, cô ta cũng không muốn dư vị của cảm giác đẹp đẽ đó nữa, trực tiếp chạy đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Nhưng tôi vẫn còn đang kìm nén a, thế là Lục Tiểu Nham ở bên cạnh vẫn còn đang trong giấc mơ đã nhận phải độc thủ của tôi, trực tiếp bị đau đến tỉnh dậy.
Sau một hồi mây mưa, Vũ Bích Phượng vừa ra khỏi nhà tắm, Lục Tiểu Nham lại chạy vào trong.
Cuối cùng, cái cảm giác đẹp đẽ đó vẫn còn lưu lại trong cơ thể Vũ Bích Phượng, khiến cô ta lại một lần nữa sát phạt lên tận trời xanh.
“Bích Phượng, thích loại cảm giác này không?” Nép trong lòng tôi, Vũ Bích Phượng làm gì còn tư thái nữ cường thường thấy nữa, chỉ có sự dịu dàng như một con chim nhỏ.
Cô ta nhẹ nhàng gật đầu, sau đó len lén hôn lên mặt tôi một cái, e thẹn giống như là tiểu nữ sinh trong mối tình đầu vậy.
Sau khi nói chuyện ngọt ngào, Vũ Bích Phượng đột nhiên nhắc đến Lục Tiểu Nham.
“Phong, cậu nói tôi có phải là có hơi xấu xa không, cổ động Tiểu Nham ngủ với cậu, giao cơ thể cho cậu. Rõ ràng là Lục Nhan đã lên kế hoạch đối phó với tôi, nhưng tôi đã xúi giục Tiểu Nham ngủ với cậu, tôi giống như là một người phụ nữ xấu xa vậy.”
Chơi đùa với ngón tay ngọc ngà thon dài của cô ta, tôi hỏi: “Chị cảm thấy Tiểu Nham bây giờ có hối hận không?”
Vũ Bích Phượng lắc đầu: “Sẽ không đâu, tôi chắc chắn, cậu thấy bộ dạng hạnh phúc của nó kìa, hoàn toàn giống như tôi.”
“Vậy là được rồi, cô ấy không hối hận, thì chứng minh chị đã làm một chuyện chính xác. Bích Phượng của tôi đã làm chuyện chính xác, sao mà có thể là một người phụ nữ xấu xa chứ.”
Vũ Bích Phượng suy nghĩ, sau đó nhếch cái miệng quyến rũ lên cười, cười rất vui vẻ.
Sau đó, chúng tôi lại nói về một số chuyện của Lục Nhan, Lục Nhan không có hành động gì lớn, Vũ Bích Phượng cũng chỉ là phòng bị, không có chủ động xuất kích.
Nói theo lời của cô ta: “Nếu như có dị thường, tôi có đủ chắc chắn để quét sạch toàn bộ thế lực trong công ty của bà ta ra ngoài ngay, một cái cũng không giữ!” Rất bá khí, rất có mùi nữ tổng tài, tuy tôi không hiểu kinh tế thương nhân, không hiểu thương trường đấu đá, nhưng trông bộ dạng có vẻ quả thực rất lợi hại.
Sau khi Lục Tiểu Nham ra ngoài, ba người chúng tôi kề vai sát cánh ra ngoài du ngoạn, lại điên cuồng chơi một ngày, sau đó buổi chiều mới lái xe về.
Lúc sắp đến biệt thự nhà họ Vũ, Vũ Bích Phượng ngừng xe lại, cố ý để không gian và thời gian lại cho Lục Tiểu Nham.
“Anh Phong, ngày mai em phải về trường học rồi, kỳ nghỉ hè đã kết thúc.” Lục Tiểu Nham chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không vui, thậm chí có chút uỷ khuất, đôi mắt to ướt đẫm rồi.
Tuy tôi đã đoán được cô ta sắp khai giảng rồi, nhưng tôi vẫn có chút không nỡ, một cô bé thẳng thắn, một cơ thể xinh đẹp biết bao nhiêu a.
Thế là ở trong xe, trong những lời nói đường mật, tôi lại có một khoảng thời gian vui vẻ với Lục Tiểu Nham, mãi đến khi cô ta đổ mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, thở dốc liên miên.
“Tiểu Nham, em chuyên tâm học hành, đợi có thời gian, anh Phong sẽ đến Kinh Thành tìm em, hơn nữa rất nhanh em cũng có thể về rồi, nghỉ Quốc Khánh bảy ngày, chỉ còn một tháng mà thôi.” Nghĩ đến nhiều nhất một tháng nữa là có thể gặp mặt lại, tâm trạng mất mát của Lục Tiểu Nham lúc này mới tốt hơn một chút.
Sau khi lại nói rất nhiều lời ấm áp, cô ta bước xuống xe, tư thái đi bộ cực kỳ quái dị mà theo Vũ Bích Phượng ở xa xa về nhà.
Ở trong xe, tôi nhìn hai chị em bọn họ chơi đùa ồn ào, mà Vũ Bích Phượng thì len lén vươn tay sờ vào bên dưới của Lục Tiểu Nham. Rất rõ ràng, cô ta đã biết chúng tôi đã làm những gì. Nhưng, cô ta cố ý xuống xe trước rồi đợi ở đằng xa, hiển nhiên là vì cái này.
Vũ Bích Phượng, Lục Tiểu Nham, đều là cô gái tốt, người tốt mới xứng có được cô gái tốt như vậy, ví dụ như tôi.
Đợi bóng ảnh của hai chị em đều biến mất ở cuối đường, tôi lái xe rời khỏi, trực tiếp về chỗ ở.
Sau khi tắm rửa xong, tôi đang chuẩn bị làm chút đồ ăn tối cho mình, thì Ngô Diệc Thành gọi điện thoại đến, hẹn tôi ăn cơm.
Tôi không có từ chối, trực tiếp đi qua đó.
Tôi hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta nói với tôi, anh ta và Diêu Mộc Thanh đều phát lương rồi, cộng lại có đến 90 triệu, cảm ơn sự giúp đỡ của tôi.
“Hôm nay chủ nhật, KTV đang đúng lúc bận rộn, cậu chạy ra đây uống rượu ăn cơm, hơn nữa chỉ vì cái chuyện nhỏ này, có bệnh à, sốt rồi sao, sốt đến hồ đồ rồi?”
Ngô Diệc Thành chỉ cười cười, cũng không đáp lại, cái loại chân thành từ tận đáy lòng này, khiến tôi không có gì để nói.
Uống rượu với anh ta, anh ta lại không uống, nói là lát nữa phải về xem KTV.
Cũng đúng, thế là tôi cũng không ép anh ta, trực tiếp nói đến chuyện Đông Nhị Gia.
“Đánh với ông ta thêm vài lần? Không vấn đề a, tôi đã nghĩ đến chuyện này từ sớm rồi, ông ta còn mời tôi qua nữa, đây không phải là sợ tạo thành rắc rối cho chị Ngọc Dung sao, cho nên tôi không dám đồng ý, sớm biết thì đã đồng ý rồi, thật là, còn bị ông ta sỉ nhục tôi nữa, nói tôi bị ông ta đánh sợ rồi, đậu xanh, tôi không đánh chết ông ta!” Vừa nghe có đánh nhau là Ngô Diệc Thành lại lên tinh thần, đòi phải uống một chút.
Hết cách, chỉ cho anh ta uống một chai bia, một chai anh ta cũng thấy vui rồi.
Sau khi ăn uống khoảng nửa tiếng, Ngô Diệc Thành lái chiếc Audi S4 của anh ta quay lại Địa Liệt Hành Tinh, tôi trực tiếp quay về chỗ ở, không đi đâu cả.
Tôi cần phải tu dưỡng, tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tôi vẫn còn nhớ câu nói đó của Trương Ngọc Dung---
“Đợi cậu đồng thời xử lý được Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham, thì cậu sẽ có tư cách nện tôi!” Tối nay, tôi phải xử lý được Trương Ngọc Dung, chiếm cứ cơ thể đầy mê hoặc của cô ta, tôi phải bắn vài phát vào nơi sâu thẳm bên trong cơ thể của cô ta, tôi muốn cô ta cũng phải cảm nhận cái loại kɧoáı ©ảʍ sóng lửa như thiêu đốt đó, khiến cô ta rêи ɾỉ dưới thân tôi!