Bạch Cẩn Phong kéo Sở Thanh Vân lại, che chở y đằng sau.
"Nguy hiểm, thứ này có độc, để nó ngấm vào người sẽ làm tan rã tu vi, chúng ta cần tính toán kỹ càng trước khi đi xuống."
Lúc này Sở Thanh Vân kinh ngạc nhìn tay mình, thi độc vừa chạm tới đã bị đẩy lui ra, dường như trong người y có thứ gì làm chúng rất sợ, y giơ tay ra cho Bạch Cẩn Phong xem.
"Sư tôn. Có vẻ như ta không bị ảnh hưởng bởi thứ này."
Bạch Cẩn Phong nghe vậy rất ngạc nhiên, sau khi kiểm tra thấy đúng là như vậy, hắn suy nghĩ rồi đưa ra đáp án. "Chắc là do dị hoả trong người ngươi chăng?"
"Cũng có thể là do chúng sợ Ngân Tinh diễm, dù sao dị hoả này cũng có chút mạnh." Sở Thanh Vân ngước nhìn Bạch Cẩn Phong. "Nếu như thế hãy để đệ tử xuống dưới thăm dò, còn sư tôn ở trên này canh chừng, có được không?"
Bạch Cẩn Phong dùng thần thức kiểm tra kỹ lưỡng, cảm nhận trăm dặm xung quanh đây không có một bóng người mới gật đầu. "Được rồi, vậy xuống đi, vi sư ở trên này đợi, có chuyện gì hãy hô to lên."
"Vâng." Sở Thanh Vân nghiêm túc gật đầu rồi dứt khoát đi xuống.
Dưới này vô cùng ẩm ướt, ở bên trên thi thoảng lại có một giọt chất lỏng nhỏ thành từng giọt, cầu thang sâu hun hút có phần dính nhớp.
Bên dưới càng ngày càng tối, dù mắt tu sĩ tốt đến đâu cũng không thể nhìn thấy rõ, Sở Thanh Vân bèn thả hoả diễm ra.
Không gian nhanh chóng sáng bừng lên, vô số hình thù quỷ dị dưới mặt đất làm Sở Thanh Vân giật mình lùi lại.
Mùi huyết tinh gay mũi bốc lên từ mặt đất, dù đã phá huỷ phân nửa rồi nhưng Sở Thanh Vân vẫn nhận ra dưới đó là một trận pháp, trận kỳ còn sót lại đều vẽ hình con mắt quỷ đỏ rực như máu, đếm sơ cũng phải được mười ba cái.
Mười ba con mắt kia cảm giác cứ nhìn chòng chọc làm da gà da vịt y nổi hết lên.
Y bắt đầu để ý, chỉ cần đứng yên ở đây một lát thì tâm trạng bắt đầu bị ảnh hưởng, tự dưng những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu nhảy ra trong đầu.
"Lại đây... lại đây chơi với ta."
"Lạnh quá... ngươi mau lại đây..."
Có thứ gì cứ lôi kéo y bước xuống dưới, giọng nói như gần như xa, mười ba con mắt xoay tròn quỷ dị, khói đen từ trận pháp liên tục bốc lên.
Chỗ này thật sự rất tà môn, dù Sở Thanh Vân không tin thần ma quỷ quái gì nhưng nơi đây là thế giới tu chân, linh hồn có thể hoá thực thể, quỷ tu cũng không ít.
Tất nhiên là quỷ tu này đều có thể tiêu diệt, ở đây chỉ cần có sức mạnh thì linh hồn hay quỷ quái gì đều là phù du hết, Sở Thanh Vân càng nghĩ càng thông, cũng không thấy sợ hãi nữa.
Gạt bỏ những thứ đang quấy nhiễu trong đầu, y quan sát kỹ làn khói đen kia, cảm thấy không giống như thứ ở bên trên, nếu là thi độc sẽ không ảnh hưởng đến linh hồn, đây chắc hẳn là chướng khí.
Sở Thanh Vân nheo mắt lại, triệu hồi Ngân Tinh Diễm từ trong cơ thể ra ngoài, lập tức khói đen xung quanh bay đi không ít.
Tranh thủ cơ hội này, y cúi đầu xuống quan sát, nhìn thấy nguồn gốc chướng khí tuôn ra từ chính giữa trận pháp.
Có lẽ đó là mắt trận.
Câu ly kiếm vung ra, đâm thẳng vào đó, một tiếng la thảm thiết ré lên, mày Sở Thanh Vân không nhíu lấy một cái, liên tiếp đâm xuống.
Đâm được một lát thì tiếng kêu tắt hẳn, khói đen cũng biến mất, căn hầm dường như sáng lên không ít.
"Sở Thanh Vân, có chuyện gì xảy ra?" Bạch Cẩn Phong ở bên trên nghe thấy tiếng hét thảm thì lo lắng không thôi, bất chấp thi độc ăn mòn da, vội vàng chạy xuống.
"Không có gì. Sư tôn, đệ tử phát hiện một trận pháp ở dưới đây."
Bạch Cẩn Phong đi xuống đúng lúc thi độc và chướng khí đã bị Sở Thanh Vân giải quyết triệt để, tầng hầm hiện ra rõ ràng, vô vàn máu tươi được vẽ thành những linh văn màu đỏ trên vách đá, dưới đất rải đầy tà vật.
"Đúng là Dưỡng Quỷ trận, như vậy kẻ đứng đằng sau mấy vụ gϊếŧ người tám phần là người của Vạn Quỷ môn, hoặc là có liên quan đến Vạn Quỷ môn."
Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng. Bạch Cẩn Phong còn ngửi được khí tức của Diệp Thần ở đây, chứng tỏ hắn đã từng đến nơi này.
Có lẽ hai đứa liều mạng kia đã phát hiện Dưỡng Quỷ trận rồi bị tên ma tu kia bắt đi.
Bạch Cẩn Phong nghĩ được điều đó chẳng lẽ Sở Thanh Vân không nghĩ tới, biết được hai vị sư huynh của mình lành ít dữ nhiều, y không tài nào vui nổi.
"Đi." Bạch Cẩn Phong biết Sở Thanh Vân buồn, đành an ủi. "Những linh hồn này bắt buộc phải ở trong Dưỡng Quỷ trận, nếu không sẽ nhanh chóng tan biến. Bọn chúng cần bày trận trong mười canh giờ, sẽ không có thời gian để xử lý người đâu. Giờ chúng ta cần tìm nơi cực hung ở gần đây, cũng càng phải chú ý nơi đông người."
"Tại sao phải chú ý nơi đông người?" Sở Thanh Vân bắt được trọng điểm.
"Dưỡng quỷ trận này bắt buộc phải có máu tươi ôn dưỡng, máu của một hai người không đủ, sắp tới chắc chắn chúng phải tiếp tục gϊếŧ người."
"Vậy thì thật nguy hiểm." Sở Thanh Vân hít vào một hơi, "Vậy chúng ta làm thế nào?"
"Chờ thôi, một khi hắn ta gϊếŧ người sẽ có sát khí sinh ra, chúng ta sẽ lần theo dấu vết đó để tìm kiếm."
"Nhưng mà..." Sở Thanh Vân chần chừ nói, "Vậy thì nạn nhân vô tội sẽ tiếp tục tăng lên."
Bạch Cẩn Phong không phản bác nổi, cái này hắn không quản được, thà chết một hai người phàm để làm mồi nhử còn hơn là để kẻ ác tồn tại.
"Sư tôn?" Sở Thanh Vân thấy Bạch Cẩn Phong im lặng, cắn răng hỏi lại.
"Được rồi." Bạch Cẩn Phong dịu dàng xoa đầu Sở Thanh Vân. "Ta sẽ cố gắng hết sức để không ai phải chết nữa."
Lúc này Sở Thanh Vân mới thở phào, "Sư tôn thật tốt."
Bạch Cẩn Phong mím môi, từ trước đến nay chỉ có mình Sở Thanh Vân mới khen tính tình hắn tốt, kỳ thực hắn cực lãnh đạm, nếu chẳng phải vô tình bị cuốn vào vụ việc này thì hắn sẽ không bao giờ nhúng tay.
Thế nhưng vụ này mà giải quyết chưa xong thì Sở Thanh Vân cũng chưa chịu rời đi, thôi thì hắn đành phải làm người tốt một lần vậy.
Hi vọng một công đôi việc, vừa tìm được tên ma tu vừa tìm được người.
"Mong bọn Diệp Thần chống đỡ được đến khi chúng ta đến, ngươi cứ thúc giục đá truyền tin liên tục đi, thứ này cũng có thể giúp đỡ thu hẹp phạm vi."
"Vâng." Sở Thanh Vân gật đầu, nghĩ đến hai vị sư huynh, trong lòng thấy hối hận vô cùng. "Cũng tại hôm qua đệ tử đi lung tung, nếu không có khi giờ này cả ba vẫn còn đang ở khách điếm rồi."
"Không phải vậy đâu." Bạch Cẩn Phong phủ nhận.
Hắn nghĩ đến cái tính nết của Sở Thanh Vân làm sao chịu ngồi yên một chỗ, hôm qua mà không kéo y đi, khéo hôm nay hắn còn phải đi tìm cả ba người. Mà y có thoát ra khỏi phòng của Quân Thanh cái tên biếи ŧɦái kia không thì không chắc. Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, đến lúc nói ra miệng lại khác.
"Có khi hai người kia phát hiện manh mối gì đó nên chạy đến đây trước, chứ ma tu không thể nào lại giữ cho họ còn sống mà nhìn thấy Dưỡng Quỷ trận đâu."
Dù Bạch Cẩn Phong nói thế nào thì Sở Thanh Vân vẫn cảm thấy mình có lỗi, lúc hai người lên trên, gương mặt y vẫn như đưa đám, đến lúc nhìn thấy vết thương trên tay Bạch Cẩn Phong lại càng khó chịu.
"Sư tôn, tay ngươi nhiễm thi độc rồi, có cách nào loại trừ đi thứ này không?"
"Không có gì." Thi độc này ăn mòn làm da tay tróc ra từng mảng, không đau mới là lạ, thế nhưng Bạch Cẩn Phong vẫn trợn mắt nói láo. "Yên tâm đi, thứ này trông ghê rợn vậy chứ thực ra chỉ cần một viên đan dược là khỏi, dù sao vi sư tu vi cao lại da dày thịt béo, chút thương tổn này chỉ như muối bỏ bể."
Sở Thanh Vân bán tín bán nghi nhưng cũng không truy cứu nữa, ép buộc Bạch Cẩn Phong nuốt đan dược chữa thương ngay trước mặt mình thì mới yên tâm.