Nhiệm vụ....
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn cơn mưa như trút nước, sấm sét đùng đùng ở bên ngoài cửa sổ.
Nhiệm vụ của cô lẽ nào chỉ là giúp anh xua đuổi sự sợ hãi vào thời tiết như vậy sao?
“Tôi biết rồi.” Cô nằm xuống, lật người quay lưng lại với anh.
Tịch Thần Hạn rất không hài lòng về thái độ lạnh lùng của cô, anh lật cô quay lại, nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, không nói một câu nào mà nhìn cô.
Vũ Tiểu Kiều cũng không hề chớp mắt nhìn anh, lúc này trong mắt anh toàn là mạch máu, trên gương mặt đẹp trai của anh cũng toàn là những sợi râu lú nhú, càng tăng thêm sức hút của người đàn ông trưởng thành.
Người đàn ông này đã mấy ngày không nghỉ ngơi rồi.
Sao lại mệt mỏi như vậy?
Trong lòng cô khẽ than thở một tiếng, cô từ từ đưa tay lên, vuốt ve gương mặt anh, vuốt phẳng lông mày đang chau lên của anh.
“Tôi biết anh đang tức giận. Không phải tôi cố ý bị ốm khiến anh lo lắng.”
Tịch Thần Hạn đột nhiên nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô, nắm chặt vào trong lòng bàn tay to lớn của anh, giống như có chuyện gì muốn nói, nhưng lời đến miệng lại miễn cưỡng nuốt vào.
“Cô vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi một lúc đi.” Tịch Thần Hạn nói.
Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu, khi cô vừa mới nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến giọng nói không vui của Tịch Thần Hạn.
“Tại sao cô ở thư viện bị người khác bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy?”
Nếu anh không cần một lời giải thích từ về cô, quả nhiên cô cũng không giải thích, còn có tâm trạng đi ngủ.
Lẽ nào cô ngủ hai ngày vẫn chưa ngủ đủ sao?
Vũ Tiểu Kiều mở mắt to ra, nghi hoặc chau mày lại, “Thư viện sao? Bị người khác bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© sao? Anh đang nói cái gì vậy?”
“Vẫn còn đang giả vờ hồ đồ!” Tịch Thần Hạn khẽ quát lên một tiếng.
Cô mơ mơ màng màng lắc đầu, “Tôi vốn không biết, không phải tôi bị cảm lạnh sao?”
Hô hấp của Tịch Thần Hạn trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều cũng trở nên âm u lạnh lẽo, khiến trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên co rút lại.
Cô ngồi dậy, nhìn mặt bên nghiêm lại của anh, giọng nói yếu ớt, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn hỏi cô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nheo mắt lại cẩn thận nhớ lại, một cơn đau đầu xuất hiện, cô lắc cái đầu đau dữ dội của mình, vẫn là không nhớ ra chuyện gì hết.
“Tôi...tôi cũng không biết.”
Tịch Thần Hạn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Vũ Tiểu Kiều, tuy không nhìn ra sơ hở gì, nhưng trong lòng anh vẫn tràn ngập sự nghi hoặc.
“Cô đang giả vờ hồ đồ với tôi sao?”
“Tôi không có.”
Hai tay của Tịch Thần Hạn chống ở hai bên sườn của Vũ Tiểu Kiều, gương mặt đẹp trai từ ép sát lại gần cô, giọng nói lạnh như băng cất lên.
“Cô và Cung Cảnh Hào quần áo xộc xệch, trai đơn gái chiếc ở trong thư viện, cô dám nói cô không biết một chút nào về chuyện này sao?”
Anh thở hổn hển, phả lên gương mặt cô, khiến trong lòng cô từng chút từng chút cảm thấy nặng nề.
“Quần áo xộc xệch sao? Trai đơn gái chiếc sao? Ở trong thư viện sao?” Vũ Tiểu Kiều nhắc lại mấy từ khóa này, sắc mặt cô dần dần trở nên trắng bệch.
“Sao có thể như vậy được? Tôi vốn không hề biết, anh....anh đang nói cái gì vậy?”
Tịch Thần Hạn nắm lấy bờ vai mỏng manh của cô, “Vũ Tiểu Kiều, có những lúc tôi thật sự nhìn không thấu cô.”
“Tôi chỉ biết....tôi bị ngất đi, khi tôi tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện, tôi thật sự không biết những chuyện khác...”
“Được, vậy cô nói cho tôi biết, rốt cuộc giữa cô và Cung Cảnh Hào là quan hệ gì?” Tịch Thần Hạn khẽ quát lên.
“Cái gì mà quan hệ gì?” Cô nhìn thấy sự nghi hoặc trong đáy mắt anh, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy đau nhói.
“Chúng tôi không có quan hệ gì hết, thật đấy.”
“Haha...” Tịch Thần Hạn cười khẩy, “Cô với tất cả đàn ông đều không có quan hệ gì hết, nhưng bọn họn vẫn quây xung quanh cô, thật là một đám ruồi nhặng đuổi không đi.”
“Anh phải tin tưởng tôi, tôi không lừa anh.”
“Đừng tưởng tôi không nhìn ra Cung Cảnh Hào đối xử với cô rất đặc biệt. Tính cách như cậu ta sẽ không đối xử đặc biệt với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy.” Tịch Thần Hạn khẽ quát lên một tiếng, nắm lấy cằm của Vũ Tiểu Kiều.
“Ở trường học mấy năm nay, Cung Cảnh Hào vẫn luôn bắt nạt tôi. Sao có thể nói là đặc biệt được? Nếu như thật sự có gì đặc biệt, cũng là anh ta lấy tôi để mua vui, xua đuổi sự vô vị.” Vũ Tiểu Kiều không vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay to lớn của anh, cô chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
“Đó cũng là do cô tự làm tự chịu.”
“……”
Vũ Tiểu Kiều đau đớn nhìn vào sự kiến quyết và lạnh lùng trong đáy mắt anh, cô đột nhiên không muốn nói gì hết, bởi vì anh không tin cô.
“Không có gì để nói đúng không?” Trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn đột nhiên xuất hiện một cơn bão khiến người khác phải sợ hãi.
Cô từ từ cụp hai hàng lông mi dài của mình xuống, giọng nói trở nên bất lực, “Không biết nên nói cái gì.”
“Vậy thì chính là thừa nhận sao?”
“Tôi không thừa nhận, tôi không làm cái gì hết.”
“Vậy thì hãy cho tôi một lời giải thích.” Anh khẽ quát lên.
“Tôi không có cách nào để giải thích, tôi thật sự không biết chuyện gì hết, bây giờ đầu tôi trống rống, không nhớ ra chuyện gì hết.” Cô vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu ớt, ngay cả sức lực nói chuyện cũng phải gắng gượng.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy những giọt nước mắt ẩm ướt tích tụ trong khoé mắt cô thì không kiềm được có chút mềm lòng.
Anh rất muốn thừa nhận cô là vô tội, nhưng cơn tức giận trong lòng anh không có chỗ nào để trút căm phẫn, anh rất buồn bực, cũng rất tức giận.
Tại sao ở bên cạnh cô luôn có nhiều đàn ông vây quanh như vậy?
Anh không thừa nhận cô là loại phụ nữ bất kham trong miệng của mọi người, nhưng trong lòng anh lại không có cách nào thuyết phục mình phải hoàn toàn tin tưởng cô.
Vũ Tiểu Kiều nhấc tay lên, cô khẽ nắm lấy bàn tay to lớn của anh, “Thật đấy, tin tưởng tôi, tôi thật sự không có quan hệ gì với anh ta hết.”
Cô rất sợ hãi, sự tín nhiệm mỏng manh giữa hai người sẽ bị đứt mất từ đây, không thể nào khôi phục lại được.
Người đàn ông thiếu cảm giác an toàn này rất dễ lại bao bọc mình vào trong lớp vỏ ngoài cứng ngắc.
Tịch Thần Hạn cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay cô, khắp người anh đột nhiên co lại, anh đẩy cô ra, đứng quay lưng lại với cô.
Vũ Tiểu Kiều nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, trong lòng cô cảm thấy từng cơn đau đớn co rút lại.
“Anh....anh vẫn không chịu tin tưởng tôi sao?” Giọng nói yếu ớt mang theo một chút đau đớn của cô cất lên.
Anh không hề quay đầu lại, cũng khoing nhìn thấy đôi mắt dưng dưng nước mắt của cô, sải bước đi ra ngoài....
“Thần Hạn....”
Giọng nói yếu ớt của cô không thể giữ bước chân anh lại.
Cơn mưa to bên ngoài cửa sổ đã tạnh hẳn.
Sắc trời dần dần sáng lên, ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào phòng, có lẽ là do trải qua sự gột rửa của một đêm mưa bão cho nên vô cùng trong veo.
An Tử Dụ khẽ đẩy cửa bước vào, cô ta nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều một mình trầm mặc ngồi đờ người ra ở trên giường, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào không khí ở trước mắt.
“Kiều Kiều.....”
An Tử Dụ khẽ gọi cô một tiếng.
Rất lâu sau, Vũ Tiểu Kiều mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn An Tử Dụ, giọng nói khàn đặc cất lên.
“An An, cậu nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
An Tử Dụ đau lòng nhìn cô, cô ta do dự rất lâu mới đem sự tình kể lại cho cô.
“Cái gì? Anh ấy nhìn thấy mình và Cung Cảnh Hào....” Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc không thôi.
An Tử Dụ gật đầu, “Cậu Thần còn đánh Cung Cảnh Hào”
“Sao lại như vậy được? Sao lại như vậy được....” Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu, hoàn toàn không có bất kỳ manh mối gì.
“Kiều Kiều, cậu bình tĩnh lại một chút, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nhiệm vụ cần thiết của chúng ta bây giờ là phải làm rõ rốt cuộc chuyện là như thế nào, là ai ngấm ngầm hãm hại cậu.”
“Kiều Kiều, hôm đó chúng ta chia nhau ra đi tìm điện thoại, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy,”