Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 202: Trở thành trò cười

Bà nội Tịch nhìn thấy Vũ Phi Phi thì trong lòng liền càng cảm thấy khó chịu, bà lão cảm thấy Vũ Tiểu Kiều càng ngày càng trở nên vừa mắt hơn.

“Đừng gọi dễ nghe như vậy, khiến ta cảm thấy kinh sợ.” Bà nội Tịch không vui nói.

Nụ cười trên mặt Vũ Phi Phi trở nên cứng đờ, sau đó cô ta liền nhìn về phía Tịch Thần Hạn, ánh mắt của cô ta rơi vào trên bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn đang nắm chặt lấy tay Vũ Tiểu Kiều.

Lập tức, tất cả máu đều đồn vào trong mắt của Vũ Phi Phi, giống như có thể phun ra ngọn lửa dữ dội thiêu bỏng người khác.

Nhưng cô ta vẫn cười vui vẻ, “Chị, cậu Thần! Lâu quá không gặp, hai người vẫn khoẻ chứ?”

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy rõ sự hận thù sâu sắc xuất hiện trong đáy mắt của Vũ Phi Phi, cô giả vờ không nhìn thấy nhìn về phía khác.

Vũ Phi Phi cố gắng hất cằm lên, “Chị gái, bố đã dọn dẹp xong phòng cho chị ở nhà, ông vẫn luôn đợi chị về nhà, nhưng mãi mà chị vẫn chưa quay trở về, bố vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng.”

Vũ Tiểu Kiều không lên tiếng.

Trong lòng bà nội Tịch cũng biết, Tịch Thần Hạn ở trong chuyện đính hôn, có chút áy náy với Vũ Phi Phi, thế là sắc mặt của bà nội Tịch liền hơi dịu xuống.

“Phi Phi có lòng rồi, có thể đến thăm bà nội, bà nội cũng cảm thấy rất vui mừng.”

Bà nội Tịch thay đổi sắc mặt là không hy vọng Vũ Phi Phi sẽ tiếp tục làm loạn nữa, nếu không sẽ không tốt cho tất cả mọi người, chỉ việc khiến người khác xem chuyện cười.

Vũ Phi Phi đột nhiên nở nụ cười, “Chỉ cần bà nội không chê thì Phi Phi sẽ thường xuyên đến thăm bà nội.”

Sau đó, ánh mắt của Vũ Phi Phi lại trở nên dịu dàng nhìn về phía Tịch Thần Hạn, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh thì trái tim cô ta không kiềm được lại cảm thấy đau đớn.

“Cậu Thần....anh không nghỉ ngơi đủ sao? Sao sắc mặt của anh lại kém như vậy?” Vũ Phi Phi quan tâm nói.

Đêm qua sau khi Tịch Thần Hạn giận dỗi với Vũ Tiểu Kiều liền rời khỏi nhà, cả đêm không về, đương nhiên là sắc mặt của anh sẽ không tốt.

Sau đó Vũ Phi Phi lại quay sang nhìn Vũ Tiểu Kiều, cũng là gương mặt chưa nghỉ ngơi đủ, trong lòng cô ta không kiềm được mà cảm thấy ghen.

Một nam một nữ cùng có gương mặt mệt mỏi như vậy, biểu cảm của việc thiếu ngủ nghiêm trọng, còn có thể chứng minh cái gì nữa?

Đương nhiên là chiến đấu hăng hái cả đêm rồi.

Vũ Phi Phi nhẫn nhịn cảm giác đau đớn dữ dội trong lòng, cô ta cố gắng để bản thân nở nụ cười rất xinh, nhưng Tịch Thần Hạn lại không chịu nhìn cô ta lấy một cái, ngược lại lại nuông chiều cười với Vũ Tiểu Kiều.

“Tiểu Kiều, em mệt rồi đúng không, chúng ta về trước thôi.”

Vũ Phi Phi khó khăn lắm mới gặp được Tịch Thần Hạn, thấy anh muốn đi thì cô ta liền trở nên sốt rột, vội vàng nói.

“Cậu Thần, bố vẫn luôn nói muốn mời anh về nhà ăn cơm, hôm nay trùng hợp như vậy, anh và chị cùng về nhà ăn cơm đi.”

“Không cần đâu, tôi còn có việc. Bà nội, cháu và Tiểu Kiều về trước đây.” Tịch Thần Hạn vẫn là không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Tịch Thần Hạn nắm tay Vũ Tiểu Kiều rời đi.

Bà nội Tịch khẽ than thở một tiếng, “Việc đã chắc chắn rồi, cô cũng nên nhìn thoáng ra một chút, dù sao đó cũng là chị gái của cô, các người vẫn là người một nhà, đừng làm tổn thương hoà khí.”

“Chuyện tình cảm chính là như vậy, không phải cô thích là có thể có được! Cô phải học cách buông tay để đi tìm người thích hợp với cô hơn.”

Bây giờ chấp niệm của Vũ Phi Phi quá sâu, sao cô ta có thể nghe lọt tai lời khuyên của bà nội Tịch, cô ta ăn nói ậm ờ đồng ý mấy tiếng, sau đó nói chuyện phiếm với bà lão mấy câu rồi cũng ra về.

Bà nội Tịch nhìn phòng bệnh trở nên trống rỗng thì lắc lắc đầu, than thở một tiếng.

“Ôi, thật là nghiệt ngã, cũng không biết, rốt cuộc là ai nợ ai.”

Vũ Phi Phi đi nhanh như bay, cô ta còn tưởng rằng có thể đuổi kịp Tịch Thần Hạn.

Cô ta khó khăn lắm mới gặp được anh, thật sự không thể để bỏ lỡ cơ hội như vậy được.

Nhưng đợi đến khi cô ta đuổi theo ra khỏi bệnh viện thì xe của Tịch Thần Hạn đã đi xa mất rồi.

Cô ta tận mắt nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng khi Tịch Thần Hạn mở cửa xe cho Vũ Tiểu Kiều, khiến cho Vũ Phi Phi tức đến nỗi đứng ở trên đường chửi mắng một trận.

“Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân!”

Người đi đường đều đưa mắt sang nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô ta, mọi người đều mắng cô ta là “Đồ thần kinh.”

“Nhìn cái gì mà nhìn, mấy người mới là đồ thần kinh! Cút đi!”

Vũ Phi Phi đang định rời đi, không ngờ rằng khi ngẩng mặt lại lại gặp phải Bạch Lạc Băng.

“Ôi, Phi Phi, sao em nhìn thấy chị lại chạy đi như vậy?” Bạch Lạc Băng nhanh chóng bước chân nhanh hơn, chặn Vũ Phi Phi lại.

“Mấy ngày nay em đi đâu vậy? Cũng không đi học, chị nhớ em rồi đó.” Bạch Lạc Băng nói.

Vũ Phi Phi thầm nói một câu “Đồ xui xẻo”, cô ta nở nụ cười nói, “Gần đây cơ thể em không được thoải mái nên em đã xin nghỉ phép.”

“Haha, chỉ còn tưởng rằng sau khi em xảy ra chuyện đó nên không dám trở về trường học, định chuyển học nữa.”

“Sao có thể như vậy được, em có làm sai chuyện gì đâu, là người khác phụ em, em có gì mà không dám trở về trường học chứ? Trái lại Vũ Tiểu Kiều mới là người thật sự không dám trở về trường học, nên cứ trốn mãi.”

Bạch Lạc Băng bĩu môi nở nụ cười, “Nhưng chị nghe nói, trong vòng hai hôm nữa cô ta sẽ quay trở về trường học, muốn chuẩn bị thi cử.”

“Chị nghe ai nói vậy?”

“Đương nhiên là bạn thân của cô ta là An Tử Dụ rồi.

Vũ Phi Phi căm hận đến mức ngấm ngầm nghiến răng, còn Bạc Lạc Băng thì cười vui vẻ nhìn Vũ Phi Phi, “Phi Phi, đi thôi, cùng nhau đi dạo, gần đây có một mẫu túi xách mới ra, đi mua cùng chị.”

“Đúng rồi, cái ba lô này, chị mới đeo được 2 ngày, em có thích nó không? Tặng cho em đấy.” Bạch Lạc Băng đem chiếc balo trên tay nhét vào trong tay Vũ Phi Phi.

Vũ Phi Phi tức giận đến mức sắc mặt xanh xám, “Không cần đâu, không hợp với em.”

“Chị thấy rất hợp với em đấy!”

Vũ Phi Phi tức giận đến mức nghiến răng, “Chị Lạc Băng, chị bớt đắc ý đi.”

Bạc Lạc Băng nhìn thấy Vũ Phi Phi bị kích động thì nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Chị đắc ý gì chứ? Thật là đáng buồn cười.”

“Chị.....”

Vũ Phi Phi nhấc cánh tay lên chỉ thẳng vào Bạch Lạc Băng, nhưng cô ta lại bị hai nữ sinh đột nhiên xông đến đẩy cô ta ra.”

“Vũ Phi Phi, sao cô dám chỉ vào chị Lạc Băng vậy?”

“Vẫn còn xem mình là thiếu phu nhân nhà họ Tịch sao? Dám không coi chị Lạc Băng ra gì như vậy.”

“Bây giờ cô đã trở thành trò cười rồi, còn ở đây vênh mặt hất hàm sai khiến, cô tưởng cô là ai chứ?”

“Được rồi, tất cả đều bớt nói mấy câu lại đi.” Bạc Lạc Băng cắt ngang lời của hai nữ sinh kia.

Hai nữ sinh kia vẫn không chịu thôi, “Cái gì mà cậu Thần ngày ngày đều tặng đồ trang sức, yêu cô ta yêu đến tận xương tuỷ, đều là do cô ta tự chém gió.”

Vũ Phi Phi vô cùng tức giận, sắc mặt đỏ rực, lớn tiếng hét lên nói, “Các người biết gì chứ? Là do đồ tiện nhân là Vũ Tiểu Kiều dùng thủ đoạn hãm hại tôi, nếu không dựa vào thân phận của cô ta, sao có thể leo lên giường của cậu Thần được.”

Hai nữ sinh kia khinh thường nhìn cô ta, “Được rồi Phi Phi, chỗ này là ở trên đường lớn, bớt nói vài câu đi, vẫn còn thấy mình chưa đủ mất mặt chưa?”

Vũ Phi Phi đột nhiên kéo lấy Bạch Lạc Băng, dáng vẻ đáng thương nhìn cô ta, “Chị Lạc Băng, chị giúp em nghĩ cách được không? Chị là người thông minh, chị nhất định sẽ có cách.”

Bạch Lạc Băng mỉm cười, “Chị có thể có cách gì chứ? Hơn nữa, em cũng biết Nhất Hàng, anh ấy rất bảo vệ Vũ Tiểu Kiều, chị giúp em nghĩ cách thì anh ấy nhất định sẽ không tha thứ cho chị.”

“Đúng vậy, bây giờ giúp cô, nếu cậu Thần biết được thì nhất định sẽ xé xác chúng tôi mất.” Hai nữ sinh kia hùa theo.

Vũ Phi Phi vội vàng nói, “Không phải đâu, chị Lạc Băng, cậu Thần chỉ là nhất thời bị đồ tiện nhân kia che mờ mắt, đợi đến khi anh biết bộ mặt thật của Vũ Tiểu Kiều thì nhất định sẽ không tha cho cô ta.”

“Hơn nữa, không phải chị cũng rất căm hận Vũ Tiểu Kiều sao? Hai chúng ta liên thủ với nhau kéo cô ta xuống, được không chị?

Bạch Lạc Băng hơi suy nghĩ, ánh mắt của cô ta sâu như biển, cô ta vén tóc ra sau tai, “Được rồi, ai bảo chị thương xót em, chứ coi như làm từ thiện đi.”

“Nhưng, nói đi nói lại, nếu cậu Thần tức giận, thì không có bất kỳ liên quan gì đến chị đâu đấy, đều là do em.....haha, em hiểu mà.”