Vũ Tiểu Kiều xông thẳng đến tầng 28 của Ngự Hải Long Loan.
Cô dùng sức gõ cửa, nhưng bên trong cũng không có ai trả lời.
Cô gọi điện cho Tịch Thần Hạn hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn luôn ở trạng thái không thể kết nối.
Cô chán nản vì việc trong điện thoại của cô lại không có số điện thoại của Đông Thanh, nếu tìm được Đông Thanh thì nhất định có thể tìm thấy Tịch Thần Hạn.
Cô ở cửa của Ngự Hải Long Loan đợi Tịch Thần Hạn rất lâu, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tịch Thần Hạn.
Cô lại đi xuống lầu hỏi bảo vệ, nhưng hỏi cả nửa ngày mà bảo vệ chỉ toàn lắc đầu.
“Thực sự không thấy cậu Thần trở về.”
Bảo vệ dùng ánh mắt đánh giá để nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Sao vậy cô Vũ? Cô và cậu Thần cãi nhau sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy ánh mắt giống như tò mò nhiều chuyện của bảo vệ thì nhanh chóng cười nói, “Không có, cháu.....điện thoại của cháu hết pin rồi, không liên hệ được với anh ấy.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng vượt qua bảo vệ, vội vàng đi ra khỏi Ngự Hải Long Loan, phía sau lưng cô truyền đến tiếng lẩm bẩm của bảo vệ.
“Sự chênh lệch lớn nhất giữ người nghèo và người giàu chính là người nghèo vĩnh viễn không biết được người giàu đang bận cái gì.”
Sống lưng của Vũ Tiểu Kiều ngớ ra.
Đúng vậy!
Rốt cuộc Tịch Thần Hạn xảy ra chuyện gì? Hay là đang bận cái gì?
Cô vẫn là không từ bỏ được, bắt xe đến tập đoàn Tịch Thị, có lẽ anh ở công ty cũng không chừng.
Nhưng đến tập đoàn Tịch Thị, Vũ Tiểu Kiều ngay cả toà nhà của tập đoàn Tịch Thị cũng không vào được, lễ tân yêu cầu thẻ hẹn, nếu không sẽ không cho cô vào.
Bây giờ cả thành phố Kinh Hoa còn có người không biết Vũ Tiểu Kiều cô sao?
Huống hồ là người của tập đoàn Tịch Thị.
Làm việc ở Tịch Thị, những người ở đây chắc chắn sớm đã nhận ra cô là người đã đính hôn với Tịch Thần Hạn, tương lai sẽ trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tịch.
Lúc này Vũ Tiểu Kiều càng chắc chắn rằng nhất định là Tịch Thần Hạn cố ý không muốn gặp cô mới ngăn cản cô vào toà nhà.
Vậy thì có phải là có thể chứng minh bây giờ Tịch Thần Hạn đang ở tập đoàn Tịch Thị không?
Vũ Tiểu Kiều đi đi lại lại ở ngoài toà nhà, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
......
An Tử Dụ và Đường Khải Hiên ngồi ở trong quán cà phê, hai người đối xử lạnh nhạt với nhau, không có một chút không khí xem mắt nào, ngược lại cực giống một đôi oan gia khó có thể nhường nhịn nhau.
Đường Khải Hiên vẫn lịch sự gọi một cốc cà phê cho An Tử Dụ.
An Tử Dụ nhớ đến dáng vẻ say rượu của anh ta hôm ở trong bệnh viện, còn nói mấy lời khó nghe với Vũ Tiểu Kiều khiến sắc mặt cô ta khó có thể trở nên thân thiện.
“Tôi cũng không ngờ lại là anh, nếu sớm biết thì đã không đến rồi.” An Tử Dụ lạnh lùng nói.
Đường Khải Hiên khẽ cười một tiếng, “Cô tưởng rằng tôi muốn đến sao? Nếu không phải do ông nội cứ luôn ép tôi thì tôi cũng không đến.”
“Anh có thái độ gì vậy?” An Tử Dụ bực tức.
“Không có thái độ gì hết, tôi không cảm thấy bạn tốt nhất của Vũ Tiểu Kiều sẽ là đối tượng lựa chọn xem mắt tốt nhất của tôi, cho nên lần xem mắt này bị thất bại.” Đường Khải Hiên nói.
An Tử Dụ tức giận đập bàn một cái, “Anh chính là đồ thần kinh, anh không biết cái gì hết, dựa vào đâu mà phán đoán suy luận xằng bậy, quả thật là bất chấp lý lẽ.”
“Tôi bất chấp lý lẽ sao? Tôi chỉ kiên quyết với giới hạn của tôi.” Sắc mặt của Đường Khải Hiên cũng trở nên không vui vẻ.
“Anh có giới hạn gì?”
“Tôi biết, cô đang bất bình cho bạn thân của cô.”
“Không sai, cho nên anh đã bị tôi liệt vào phạm vi kẻ thù rồi.”
Đường Khải Hiên cảm thấy buồn cười, anh ta ném quyển《Trang tử》trên bàn một cái, “Tôi chỉ biết cô ta lấy của Tịch Thần Hạn nhiều tiền như vậy, nhưng lại chơi đùa tình cảm của cậu ấy, là một người phụ nữ không có nguyên tắc, không có giới hạn.”
“Kiều Kiều lấy tiền của Tịch Thần Hạn lúc nào vậy? 10 tỷ trước đó đúng không? Kiều Kiều nói rồi, cô ấy nhất định sẽ trả cho anh ta.”
“10 tỷ sao? Không chỉ 10 tỷ thôi đâu.” Đường Khải Hiên cười khinh thường.
“Sao có thể như vậy được!”
“Anh nói rõ ra cho tôi.”
“Nói cái gì?” Đường Khải Hiên mất kiên nhẫn chau mày lên.
“Anh thật là một người rất chủ quan phiến diện lại độc đoán! Chỉ dựa vào lời đồn của người khác liền nhận định tính cách của Tiểu Kiều là như vậy, hơn nữa, Kiều Kiều là người như thế nào thì có quan hệ gì với anh vậy?”
“Nếu như không phải cô ta trở thành vợ chưa cưới của bạn thân nhất của tôi thì còn lâu tôi muốn quan tâm cô ta là người như thế nào?” Đường Khải Hiên tức giận nói.
Bởi vì Vũ Tiểu Kiều mà anh ta và Tịch Thần Hạn suýt nữa bị rạn nứt quan hệ, còn Vũ Tiểu Kiều sau khi trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn, tại sao còn đi gặp bạn trai cũ?
“Lẳиɠ ɭơ, người phụ nữ không chung thuỷ, chính là loại người có nhân phẩm bị người khác nghi ngờ.” Đường Khải Hiên nói.
Đây cũng là loại người mà Đường Khải Hiên ghét nhất, cho dù người phụ nữ đó nhìn tốt như thế nào đi nữa, nhưng một khi dính dáng đến việc không chung thuỷ trong tình cảm thì ở trong lòng Đường Khải Hiên cũng bị phán xét là tử hình.
“Kiều Kiều là một cô gái rất tốt, tôi không cho phép anh đối địch với cô ấy như vậy.”
Đường Khải Hiên cười mỉa một tiếng, “An Tử Dụ, cô bị vẻ ngoài của cô ta che mờ hết hai mắt còn tự mình không biết, thật không biết nên nói cô ngu, hay là nói cô ngốc.
“Anh thì biết cái gì cơ chứ? Kiều Kiều có nỗi khổ của mình, lấy tiền của Tịch Thần Hạn thì đã sao nào? Cũng không phải không trả lại cho anh ta, anh ta cũng không nói cái gì, anh sốt ruột cái gì cơ chứ?”
Đường Khải Hiên cười khẩy, “Cô ta lấy cái gì để trả chứ? Tịch Thần Hạn làm cho cô ta nhiều như vậy, cô ta thì sao? Lấy tiền xong thì đi đính hôn với bạn trai cũ, còn mập mờ với những người đàn ông khác, bị từ hôn rồi còn đến đính hôn với Tịch Thần Hạn.”
“Tôi thật sự cảm thấy cô ta không xứng đáng với Thần Hạn.” Đường Khải Hiên nghiêm mặt lại, dáng vẻ rất tức giận.
An Tử Dụ chưa từng gặp người đàn ông nào không nói lý như vậy, cô ta bị tức giận đến mức đỏ ửng cả mặt.
“Không phải chỉ là 10 tỷ hay sao, tôi đã trả hộ Kiều Kiều rồi.” An Tử Dụ lớn giọng nói.
“Hửm, không chỉ là 10 tỷ ít ỏi đó đâu An Tử Dụ, chi phí chữa trị và tiền thuốc men khi Vũ Thanh Tùng nằm viện, tiền viện phí trong thời gian dài như vậy, chi phí chữa trị thuốc men tốt nhất, còn có khoản nợ đánh bạc lãi suất cao của bố dượng cô ta, tổng cộng bao nhiêu rồi, cô có biết không?”
“Cái gì?” An Tử Dụ cảm thấy kinh ngạc.
Đường Khải Hiên cười khẩy hai tiếng, “Trả không hết đúng không? Cô ta cậy vào việc Thần Hạn động lòng với cô ta, vì mục đích của mình mà ngay cả Cung Cảnh Hào cũng không buông tha, hai người bọn họ mập mờ không rõ với nhau.”
“Hình như Cung Cảnh Hào cũng rất quan tâm đến cô ta!”
“Kiều Kiều chưa từng mập mờ với Cung Cảnh Hào.” An Tử Dụ kinh ngạc hét lên, “Tiền thuốc men của Tùng Tùng không phải là do Tào Xuyên chi trả sao?”
“Tào Xuyên sao? Não của các người có vấn đề à! Tào Xuyên xuất thân trong gia đình giàu mới nổi, ngay lập tức có thể có nhiều tiền như vậy sao? Hơn nữa anh ta còn là con thứ.” Đường Khải Hiên rất tức giận, rất muốn kết thúc chủ đề này, nhưng An Tử Dụ vẫn quấn lấy anh ta không để anh ta đi.
Một dáng vẻ muốn cùng anh ta tranh luận cho rõ ràng.
“Tịch Thần Hạn từng nói thích Kiều Kiều sao? Nếu anh ta thích cô ấy thì tại sao còn muốn đính hôn với Vũ Phi Phi vậy? Anh có biết tại sao Kiều Kiều bị từ hôn không? Còn không phải là vì Tịch Thần Hạn sao?”
“Kiều Kiều bị người khác mắng chửi là người thứ ba, ai chịu trách nhiệm cho việc danh tiếng của cô ấy bị tổn thất vậy? Dựa vào đâu mà cô ấy phải chịu việc bị người khác hiểu lầm vậy? Tôi cũng không muốn nói những thứ này với anh, nhưng anh là bạn thân nhất của Tịch Thần Hạn, cho nên tôi phải nói rõ với anh.”
“Kiều Kiều lấy số tiền đó là vì để cứu mẹ và anh trai, cô ấy mỗi ngày đều nhịn ăn nhịn mặc, còn phải giúp bố dượng trả nợ, chính là vì năm đó bố dượng cô ấy thu nhận ba mẹ con họ không có nhà để về, nên cô ấy phải đền ơn.”
“Nếu như cô ấy sai khi làm những thứ này, vậy thì rốt cuộc cái gì mới đúng đây? Cô ấy cũng rất bất lực, cũng không có cách nào khác, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải là loại người không có nguyên tắc không có giới hạn, cô ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì vi phạm đạo đức và giới hạn.”
Đường Khải Hiên nhìn ánh mắt vô cùng kiên quyết của An Tử Dụ, bên trong ánh mắt đó có thứ ánh sáng lấp lánh chói mắt, có một khoảnh khắc giống như đã đâm vào chỗ sâu nhất trong tim anh ta.....
.....
Vũ Tiểu Kiều ở bên ngoài toà nhà của tập đoàn Tịch Thị đợi cả ngày, cuối cùng khi vào lúc buổi tối thì cũng đợi được Đông Thanh từ bên trong đi ra.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xông lên kéo lấy Đông Thanh.
“Thần Hạn đâu? Anh ấy ở đâu? Anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh ấy ở đâu vậy?”