Vũ Tiểu Kiều đứng ở trong bệnh viện, cô ngẩng đầu lên nhìn tầng lầu phòng bệnh của anh trai cô.
Cô rất muốn lên nhìn anh trai và mẹ cô một cái.
Nhưng.....
Đã nhiều ngày như vậy mà mẹ cô không liên lạc với cô lấy một lần, là mẹ cô thật sự nhẫn tâm bỏ rơi cô, không thừa nhận đứa con gái là cô nữa sao?
Cô đã lấy dũng khí mấy lần muốn gọi điện cho mẹ cô, nhưng cuối cùng cô đều giống như con đà điểu trốn đi.
Cô muốn lên lầu, muốn đi nhìn anh trai cô một cái, điện thoại bỗng nhiên reo lên một tiếng.
Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Tô Nhất Hàng gửi đến.
“Đừng lên trên, trong bệnh viện vẫn có paparazzi, bọn họ vẫn luôn theo dõi em chặt chẽ.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng quay đầu lại, trong bệnh viện người qua người lại, mọi người đều dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, nhất thời rất khó phân biệt ai là paparazzi .
Điện thoại lại reo lên một cái.
Vẫn là tin nhắn của Tô Nhất Hàng gửi đến.
“Với tình hình của em bây giờ, nếu như bị người khác tìm đến phòng bệnh của Tùng Tùng thì chỉ có thể đem đến cho Tùng vô vàn sự quấy nhiễu.
“Em yên tâm, bệnh viện đã sắp xếp nhân viên y tá và bảo vệ bí mật bảo vệ sự an nguy của Tùng Tùng, tạm thời sẽ không có ai có thể tìm thấy Tùng Tùng.”
Vũ Tiểu Kiều chạy đi khắp nơi để tìm kiếm Tô Nhất Hàng, nhưng vẫn không tìm thấy bóng hình của Tô Nhất Hàng.
“Nhất Hàng, em thật sự lo lắng phóng viên sẽ tìm thấy Tùng Tùng.”
“Tài liệu bệnh nhân của bệnh viện Đức An, có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt, paparazzi và phóng viên sẽ không tìm thấy Tùng Tùng.”
“Nhất Hàng, anh ở đâu vậy?” Vũ Tiểu Kiều nói.
Cô đợi rất lâu, nhưng Tô Nhất Hàng vẫn không trả lời tin nhắn của cô.
Cuối cùng, Vũ Tiểu Kiều chỉ có thể trả lời một câu.
“Nhất Hàng, cám ơn anh.”
Khi Vũ Tiểu Kiều tưởng rằng Tô Nhất Hàng sẽ không trả lời tin nhắn thì anh ta lại gửi tin nhắn đến.
“Không cần cảm ơn anh, tất cả điều này đều là cậu Thần sắp xếp, anh ấy đã cử người luôn âm thầm bảo vệ Tùng Tùng, em có thể yên tâm, không cần lo lắng tình hình của bệnh viện nữa.”
Tịch Thần Hạn sao?
Trái tim Vũ Tiểu Kiều lại run rẩy, một luồng cảm giác không thể nói rõ được đang chảy trào ra từ trong tim....
Cô rời khỏi bệnh viện, đi quanh quẩn trên đường phố.
Khắp nơi đều có người dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá cô, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ cô.
Trong lòng cô có một chút đau khổ, hoá ra cho dù trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn thì vẫn không thoát khỏi được bị người khác chỉ trích.
Cô nhanh chóng cúi đầu, tìm một con đường ít người qua lại để đi vào, cô cố gắng hít sâu để khôi phục tâm trạng.
Đúng lúc này, điện thoại của cô lại reo lên, là do Tịch Thần Hạn gọi đến.
“Vũ Tiểu Kiều, cô ở đâu?”
Điện thoại vừa được kết nối liền truyền đến tiếng hét tức giận của Tịch Thần Hạn.
“Tôi....tôi đang ở gần bệnh viện.”
“Nhanh chóng cút về nhà.”
.....
Vũ Tiểu Kiều vừa ngẩng đầu lên thì mới phát hiện bây giờ bầu trời mây đen đày đặc, đang chuẩn bị có một trận mưa bão rơi xuống.
Cô nhanh chóng bắt xe trở về Ngự Hải Long Loan, khi cô vừa xuống xe thì Tịch Thần Hạn liền xông lên, kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của cô đi thẳng lên lầu.
“Ai cho phép cô chạy ra ngoài vậy?”
“Cô tưởng rằng bây giờ cô ra ngoài sẽ rất an toàn sao?”
“Cô có biết rằng là có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cô không, thế mà cô còn dám chạy ra ngoài.”
“Tôi cũng từng nói với cô rằng thời tiết như thế này thì cô bắt buộc phải ở bên cạnh tôi.”
Anh vừa đi vừa tức giận hét lên, nhưng trong giọng nói lại thể hiện sự quan tâm không thể giấu được.
Cô ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh, nhìn bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt lấy cô, trong lòng cô lập tức xuất hiện một dòng chảy ấm áp, khiến trái tim bất an buồn bực của cô dần dần trở nên yên lòng.
Tịch Thần Hạn mở cửa nhà ra, anh xoay người một cái liền đè Vũ Tiểu Kiều lên mặt cửa, sắc mặt anh lạnh lùng như dao.
“Tại sao lại ra ngoài vậy?”
Anh khẽ quát lên một câu, trong đôi mắt đen kịt lộ ra một sự tức giận dữ dội.
“Tôi....”
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều run rẩy.
“Tôi đang hỏi cô đấy!” Anh lại quát lên một câu.
Cô ngớ người nhìn anh, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh tràn ngập sự quở trách, nhưng lại giống như là quan tâm cô nhiều hơn.
“Ai cho phép cô ra ngoài vậy, tôi trở về mà cô lại không có ở nhà.”
Khi anh nhận được tin nhắn của cô bảo anh về anh, cô đang ở nhà đợi anh, thì cô có biết anh vui như thế nào không?
Nó khiến anh cảm thấy, trong ngôi nhà lạnh như băng không có một chút nhiệt độ nào cuối cùng cũng có một chút ấm áp.
Cho dù anh về nhà lúc nào thì đều có một người ở nhà đợi anh.
Loại cảm giác này là một sự ấm áp mà anh chưa từng có được, nói khiến tâm trạng buồn bực khó chịu của anh lập tức trở nên tốt hơn.
Nhưng không ngờ rằng, khi anh trở về thì trong nhà lại trống rỗng, anh tìm khắp nhà một lượt cũng không tìm thấy cô.
Ngược lại ở trên tin tức lại nhìn thấy cô xuất hiện ở bệnh viện.
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, cô nhẹ nhàng khẽ nói, “Tôi có chút lo lắng cho anh trai, cho nên....mới đến bệnh viện.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn dần dần dịu lại.
“Anh trai cô rất tốt, mỗi ngày đều nhảy nhót vui vẻ.” Anh nói.
“Thật sao? Anh thấy anh ấy rồi sao?” Trong mắt Vũ Tiểu Kiều tràn ngập sự lo lắng khiến Tịch Thần Hạn có chút ghen.
“Tôi không nhất thiết phải lừa cô.”
Vũ Tiểu Kiều lại khẽ hỏi, “Còn....mẹ tôi thì sao?”
Sắc mặt Tịch Thần Hạn trở nên u ám, “Bà ta không cần cô nữa, cô còn quan tâm bà ta sao?”
“Bà ấy....dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi.”
“Một người có thể bỏ rơi cô thì cho dù là mẹ cô, cũng không xứng để cô có bất kỳ lưu luyến gì.” Giọng nói của anh vô cùng tuyệt tình cất lên.
“Là do tôi làm sai chuyện, mẹ tôi chỉ là đang trừng phạt tôi thôi.”
“Trừng phạt cũng chia làm rất nhiều cách, có thể đánh, có thể mắng, nhưng không được bỏ rơi.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn cất cao hơn.
Vũ Tiểu Kiều ở trong mắt Tịch Thần Hạn nhìn thấy sự chống đối rất dữ dội đối với việc “bỏ rơi.”
“Anh cũng đã từng bị bỏ rơi sao?”
“Sao có thể thế được!” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người.
Người có thân phận như Tịch Thần Hạn, sao có thể từng bị bỏ rơi chứ?
Anh là đứa con cưng từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tịch, trên người anh dán đầy những các mác tốt nhất, anh từ nhỏ đến lớn chắc chắn được xem như bảo bối mà bảo vệ.
“Tôi đột nhiên rất ngưỡng mộ anh.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Nếu như những cái mác trên người anh, có thể có một nửa thuộc về cô, vậy thì cô cũng sẽ không bị rơi vào vũng bùn lầy sâu như vậy, mãi mà không thoát ra khỏi được.
“Cô cũng có thể được người khác ngưỡng mộ.” Tịch Thần Hạn có ý nghĩ sâu xa khác nói.
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi cong khoé môi, “Bây giờ người khác đối với tôi chỉ có mắng chửi.”
Tịch Thần Hạn ôm chặt lấy cô, “Trước khi có được vinh quang thì phải chịu đựng bị người khác chỉ trích. Khi cô quyết định đứng ở bên cạnh tôi thì cô phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Vũ Tiểu Kiều dựa vào trong l*иg ngực rắn chắc của anh, trái tim trống rỗng của cô lập tức được lấp đầy.
“Anh cũng trải qua những thứ này sao? Chắc là chưa từng....anh từ nhỏ đến lớn đều sống trong tiếng khen ngợi...”. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong khoảnh khắc cô nhìn thấy một sự trống rỗng và sâu thẳm trong mắt anh.
Giống như khơi gợi những kí ức từ rất lâu về trước của anh, sau đó anh lại lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng như thường ngày của mình.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc tại sao lại ra ngoài.” Anh đổi đề tài nói chuyện.
“Tôi thật sự là muốn đi thăm anh trai.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Tại sao không nói thật với tôi?”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy hồi hộp, không phải là anh biết chuyện Tô Nhất Hàng liên lạc với cô, sau đó lại hiểu lầm cô chứ?
“Tôi.....thực ra, tôi cũng không biết....chuyện đó....” Cô lắp bắp nói không rõ được.
Cô thật sự rất sợ anh sẽ tức giận, cho dù cô không thể khiến anh vui vẻ thì ít nhất cũng không thể khiến anh nổi giận lôi đình.
Cô rất hy vọng có thể mang đến cho anh sự vui vẻ, chứ không phải dáng vẻ vì cô mà nổi giận lôi đình, nhìn rất đáng sợ.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh biết rồi sao?”
“Còn có chuyện mà tôi không biết sao? Nói, tại sao không gọi điện nói với tôi để tôi xử lý?”