Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 152: Nhưng chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.

“Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy rõ trong ánh mắt của Tịch Thần Hạn có một sự hốt hoảng xoẹt qua, sau đó liền khôi phục như bình thường.

“Rốt cuộc cô lấy tư cách gì mà làm vợ chưa cưới của tôi vậy?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nhấn mạnh giọng.

Ngón tay thon dài của anh dọc theo khuôn mặt của cô từ từ di chuyển xuống dưới, lướt qua cái cổ mảnh khảnh trắng như tuyết của cô, đầu ngón tay hơi hơi lạnh lẽo lưu luyến trên xương quai xanh xinh đẹp và gợi cảm của cô.

“Cơ thể này sao?”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy đau đớn kỳ lạ.

Ở trong mắt anh, cô rốt cuộc vẫn là loại phụ nữ đó sao?

Cô hít sâu một hơi, cố chịu đựng sự cay xót đang trào dâng trong khoé mắt, “Ngay từ khi bắt đầu, anh công bố với bên ngoài rằng anh sẽ đính hôn với con gái thị trưởng, người mà anh nhắc đến chính là em, thế mà còn đến hỏi em là tại sao?”

“Ngược lại em muốn hỏi anh rằng, rốt cuộc tại sao anh lại chọn em?”

“Anh sẽ vì.....” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ngưng lại giây lát, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển của anh, giọng nói của cô bé dần.

“Yêu em chứ?”

Mi tâm của Tịch Thần Hạn đột nhiên chau lại, “Yêu?”

Sau đó, sắc mặt của anh bỗng cau có, trong đáy mắt anh lộ ra một sự lạnh lùng không có một chút ấm áp nào.

“Vũ Tiểu Kiều, cô quá là không biết tự lượng sức mình, tôi từ trước đến nay chưa từng yêu bất kì người phụ nữ nào.”

Một cơn đau đớn dữ dội đột nhiên tấn công cô, Vũ Tiểu Kiều dưng dưng nước mắt.

“Hoá ra......hoá ra.....”

Giọng nói của cô trở nên run rẩy, nước mắt lưng tròng như sắp rơi xuống, cô nhanh chóng hít sâu để kiềm chế cho nước mắt của mình không rơi xuống, cô cố gắng nở ra một nụ cười.

“Vậy thì tại sao? Tại sao anh đồng ý.....để em làm vợ chưa cưới của anh vậy? Tại sao anh cứ luôn nói.....em là người phụ nữ của anh vậy?”

Cô còn tưởng rằng, ở bên nhau lâu như vậy, anh ít nhất cũng có chút tình cảm với cô, nhưng cô không ngờ rằng hoá ra lại là như vậy!

Tịch Thần Hạn nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trong khoé mắt cô thì trong lòng anh phảng phất có một sự đau đớn xoẹt qua.

Nhưng cảm giác đó biến mất rất nhanh, cô còn chưa kịp cảm nhận được thì nó đã biến mất không còn dấu vết gì hết.

“Người phụ nữ của tôi thì chính là người phụ nữ của tôi, không có tại sao.” Giọng nói của anh cương quyết nói.

“Đồng ý để cô làm vợ chưa cưới của tôi, thứ nhất.”

Giọng nói bá đạo lạnh lùng của Tịch Thần Hạn ngưng lại giây lát, không có bất kì chút tình cảm nào nói.

“Tôi cần đính hôn để ngăn chặn tất cả các gia tộc lớn muốn liên hôn với nhà họ Tịch.”

“Thứ hai, việc liên hôn của nhà họ Tịch và nhà họ Vũ là điều bắt buộc phải diễn ra và không thể tránh được, tôi sẽ không hoàn toàn bị mẹ tôi tuỳ ý sắp đặt, so với Vũ Phi Phi thì tôi càng dễ dàng tiếp nhận cô hơn!”

“Hơn nữa, dựa vào quan hệ của cô và Vũ Kiến Trung thì cô sẽ không liên thủ với Vũ Kiến Trung để ngấm ngầm hãm hại tôi. Tôi cũng có thể kiểm soát được cô dễ dàng hơn.”

“Thứ ba, cô nợ tôi thì phải trả lại cho tôi, đây là nhiệm vụ mà cô bắt buộc phải thực hiện.”

“.......”

Hay cho một người đàn ông bá đạo không ai có thể bì được!

Trong lúc này, Vũ Tiểu Kiều không có gì có thể nói được.

Hoá ra, sự dịu dàng và tình cảm nồng thắm của anh ở trên tiệc đính hôn đều là do anh biểu diễn.

Trong trái tim lạnh lùng của anh chưa từng xuất hiện bất kì tình cảm gì.

“Thực ra tôi đã sớm biết.....” Cô khẽ nói, giọng nói của cô có chút cay chát.

“Sao anh có thể yêu tôi được....”

“Nhưng....nói thẳng ra như vậy....thật sự rất khiến người khác tổn thương.” Trong đôi mắt trong veo của cô có một lớp sương ẩm ướt.

Ít nhất khi anh còn chưa nói rõ ra thì cô vẫn có thể có một chút ảo tưởng.

“Khiến người khác tổn thương?” Trong trái tim lạnh lùng của Tịch Thần Hạn đột nhiên có một sự vui sướиɠ không thể nói rõ được.

Đây có phải là đang chứng minh trong lòng cô có một chút để tâm đến anh không?

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt ở khoé mắt, che giấu đi tâm trạng bi thương, cô cố gắng nở ra một nụ cười sán lạn.

“Tôi chỉ đang đùa thôi, tôi đương nhiên là biết rồi, sao anh có thể yêu tôi được chứ, đùa thôi, đùa thôi mà.”

Tịch Thần Hạn chau mày lại, trong lòng anh lập tức cảm thấy không vui.

Tâm trạng anh vốn đã không vui, gương mặt đen kịt lúc này càng u ám khiến người khác sợ hãi hơn.

Người phụ nữ này, thái độ của cô đối với anh lại dửng dưng như vậy.

Anh không vui, Vũ Tiểu Kiều cũng nhận ra, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì nụ cười, cô dùng giọng nói không quan tâm nói.

“Anh nhất định đừng nghĩ nhiều, anh cũng biết hoàn cảnh của tôi, chỉ có thể dán mác vợ chưa cưới của anh thì tôi mới có thể xoay chuyển tình hình.”

“Phụ nữ quả nhiên giả dối, hơn nữa còn giỏi giả vờ mưu tính.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên khinh thường.

Vũ Tiểu Kiều nhìn gương mặt đẹp trai góc cạnh của anh, tuy không hiểu được tại sao anh lại trở thành như thế này, làm tổn thương cô đến mức thương tích đầy mình mới thôi.”

“Đúng vậy, dù sao đều là làm phụ nữ của anh, hà tất phải làm một người phụ nữ bị anh giấu đi, không bằng quang minh chính đại, có danh có phận, đúng như lời anh nói, chúng ta đều có mục đích riêng.”

Cô không để anh nhìn thấy dáng vẻ buồn bã đau lòng của mình, như vậy chỉ có thể khiến cô lộ ra vẻ nhếch nhác đáng thương.

Cũng không biết, rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao?

Lẽ nào anh hối hận rồi sao?

Vẻ mặt của Tịch Thần Hạn càng trở nên u ám, anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô rồi đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô, giống như đang trừng phạt, cũng giống như đang trút căm phẫn.

Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng lại không có sức để vùng vẫy.

Anh dùng sức cắn một miếng lên môi trên của cô, đột nhiên máu tươi trào ra, đau đến mức khiến cô thét lên một tiếng.

Cuối cùng cô cũng đẩy được anh ra, “Anh làm cái gì vậy?”

Anh đè lên người cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

“Vũ Tiểu Kiều, cô rất rõ bây giờ cô có thân phận gì, cô nói xem tôi làm cái gì?” Tịch Thần Hạn khẽ hét lên một tiếng.

“Đương nhiên là làm cô!”

“....”

Anh lại một lần nữa cúi người xuống, bá đạo kịch liệt chiếm hữu lấy cô.

Vũ Tiểu Kiều nhịn đau, ánh mắt u ám nhìn bộ dạng điên cuồng của anh, cô cảm thấy bản thân mình lại rơi vào một cái vực sâu khác, từ nay về sau sẽ bị anh kiểm soát chặt trong tay.”

“Đây không phải thứ mà cô muốn sao? Tại sao lại không đồng ý!!!” Anh tức giận khẽ hét lên một tiếng, đôi mắt đen kịt dần dần trở nên đỏ ngàu.

Trái tim Vũ Tiểu Kiều co thít lại, trong lòng cô lập tức cảm thấy sợ hãi.

Rốt cuộc anh làm sao vậy?

Đây còn là người mà cô tưởng rằng sẽ mang lại hạnh phúc cho cô không?

Sau khi anh trút căm phẫn xong thì lật người rời đi.

Cô ôm chặt lấy người, cuộn tròn trên ghế sofa, khoé mắt ẩm ướt, nhưng cô lại quật cường không chịu để một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Rất lâu sau, anh quấn khăn tắm từ trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy dáng người nhỏ bé của cô đang cuộn tròn trên sofa, ánh mắt đen kịt dần dần bình tĩnh lại.

“Tâm trạng tôi không tốt.” Anh nói.

Đôi vai của Vũ Tiểu Kiều hơi hơi run rẩy.

Anh đang giải thích với cô sao?

Sự đau đớn trong lòng cô dịu bớt đi, cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc làm sao vậy, nhưng lại không nói ra thành lời.

Tịch Thần Hạn đột nhiên kéo cô từ trên sofa lên ôm chặt vào trong lòng.

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô khẽ vùng vẫy một lúc, nhưng Tịch Thần Hạn lại tức giận ôm chặt cô hơn.

Cô không vùng vẫy nữa thì anh mới hài lòng, anh thả lỏng vòng ôm hơn một chút.

Anh lại điên cuồng bá đạo cúi xuống hôn cô, đoạt lấy hết không khí trong miệng cô.

Vũ Tiểu Kiều bị anh hôn đến mức ngạt thở, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần trở nên tím tái.

Anh đột nhiên cảm thấy buồn cười, hôn cô nhiều lần như vậy mà cô vẫn chưa biết thổi hơi để lấy không khí.

Anh cuối cùng cũng ban ân rời khỏi đôi môi ngon ngọt của cô.

Cô thở hồng hộc, hai môi đã tê hết lại, vừa mở miệng nói chuyện thì giọng nói cũng trở nên không rõ ràng.

“Rốt....rốt cuộc tại sao tâm trạng của anh lại không tốt?”

Sắc mặt vừa mới chuyển biến tốt đẹp một chút của anh lại lần nữa trở nên u ám, “Từ nay về sau những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Trái tim Vũ Tiểu Kiều trở nên đau đớn, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đồng ý một tiếng, “Xin lỗi, tôi biết rồi.”

Anh của trước đây lạnh lùng như băng khiến người khác sợ hãi, nhưng ít nhất tâm trạng không bị không ổn định như vậy.

Anh như vậy thật sự rất đáng sợ, giống như quả bom hẹn giờ bất kỳ lúc nào đều có thể mất kiểm soát khiến người khác thấp thỏm lo sợ.

“Cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?” Tịch Thần Hạn đột nhiên nghiêm giọng hỏi.