Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 150: Đừng làm mất mặt ta

“Vũ Phi Phi, nếu cô không phải vợ chưa cưới của Thần Hạn thì tôi đương nhiên phải lấy lại chiếc vòng tay này.”

Dương Tuyết Như vứt chiếc vòng tay vào trong túi xách của mình.

Bà ta không hy vọng Vũ Phi Phi luôn dùng chiếc vòng này để huênh hoang khoe khoang ở bên ngoài, khiến người ta cảm thấy Dương Tuyết Như bà ta làm ra chuyện cười như vậy, để mặc người ta chế nhạo sau lưng.

Vũ Phi Phi nước mắt rơi lã chã lắc đầu, chiếc vòng tay phỉ thuý kia là hy vọng cuối cùng của cô ta.

“Phu nhân Tịch, đừng....đừng mà.”

Nếu như không có chiếc vòng tay này thì cô ta sẽ thật sự hoàn toàn trở thành trò cười, cũng không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa.

Ít nhất có chiếc vòng kia thì cô ta còn có thể nói rằng, mẹ của Tịch Thần Hạn đã thừa nhận cô ta, nhưng do thủ đoạn của Vũ Tiểu Kiều quá cao minh, mê hoặc Tịch Thần Hạn, cướp mất Tịch Thần Hạn ra khỏi cô ta.

Dương Tuyết Như hừm lạnh một tiếng, “Còn không phải do cô không có bản lĩnh không nắm được trái tim của Thần Hạn sao? Bây giờ chạy đến chỗ tôi khóc lóc thì có tác dụng gì chứ?”

“Phu nhân Tịch, trước đó rõ ràng cậu Thần đối xử với cháu rất tốt, còn ở trước mặt bà nội nói sẽ không chịu bất kì ấm ức nào, không phải lúc đó bác cũng có mặt sao?”

“Hừm, vậy thì cô đi tìm nó đi. Thời gian ở đây khóc lóc với tôi thì không bằng tốn chút tâm sức trên người Thần Hạn.”

Dương Tuyết Như cũng không hiểu, rốt cuộc Tịch Thần Hạn đang làm cái gì vậy?

Lúc đầu nhìn thấy anh nghe lời nghiêm túc chuẩn bị lễ đính hôn, bà tôi còn tràn ngập sự vui mừng, kết quả trong nháy mắt liền khiến bà tôi trở nên khó coi như vậy.

Vũ Phi Phi khóc nức nở, “Cháu cũng muốn mà, nhưng bây giờ cậu Thần vốn không quan tâm đến cháu, ngay cả mặt anh ấy cháu cũng không gặp được.”

Vũ Phi Phi nắm lấy cánh tay của Dương Tuyết Như, cầu xin nói, “Phu nhân Tịch, cậu Thần là con trai của bác, anh ấy kính trọng bác như vậy, nếu như bác đi khuyên anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ nghe lời bác, cháu cầu xin bác đấy.”

Dương Tuyết Như dùng sức hất bỏ tay cô ta ra, bà ta còn chê bai lấy giấy ăn lau tay đi.

Mỗi câu nói của Vũ Phi Phi đều giống như kim đâm, đâm vào trong trái tim bà tôi , đau đến mức khiến bà ta càng lúc càng cảm thấy tức giận.

Nếu như Tịch Thần Hạn nghe lời bà ta thì người đính hôn với Tịch Thần Hạn sẽ không đột nhiên đổi thành Vũ Tiểu Kiều.

“Vũ Phi Phi, cô vẫn nên tự tìm nguyên nhân của mình đi, Thần Hạn không phải là người dễ dàng thay đổi chủ kiến của mình đâu.”

“Tất cả do đồ tiện nhân kia, đồ tiện nhân kia dụ dỗ cậu Thần, cô ta chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì để uy hϊếp cậu Thần, cho nên cậu Thần mới không thể không đính hôn với cô ta.” Vũ Phi Phi nắm chặt hai tay lại, bởi vì do dùng sức nên khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.

Dương Tuyết Như cười mỉa một tiếng, “Vũ Phi Phi, đồ đê tiện trong miệng cô là chị của cô sao? Hơn nữa, con trai tôi là người như thế nào? Sao có thể bị một con bé vắt mũi còn chưa sạch uy hϊếp chứ? Cô có não không vậy?”

Dương Tuyết Như không hy vọng Vũ Phi Phi chỉ trích Tịch Thần Hạn ở sau lưng, phá hoại danh tiếng của nhà họ Tịch, từ đó bị người khác nói bà tôi lúc đầu bị mù mắt hay sao mà chọn Vũ Phi Phi làm con dâu.

Trong lòng Vũ Phi Phi cũng hiểu rõ rằng Tịch Thần Hạn tuyệt đối sẽ không bị Vũ Tiểu Kiều uy hϊếp.

Nhưng....

Ngoài điểm này thì cô ta thật sự không nghĩ ra được, tại sao Tịch Thần Hạn lại để Vũ Tiểu Kiều làm vợ chưa cưới của anh, còn đối xử với cô tốt như vậy.

Vũ Phi Phi cắn môi, nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai thì cô ta liền lại gần Dương Tuyết Như, đè nén giọng nói nói.

“Phu nhân Tịch, bác không biết bình thường tác phong của Vũ Tiểu Kiều vô cùng tɧác ɭoạи, cùng một lúc mập mờ với mấy người đàn ông.”

“Cô ta còn có một anh trai bị khờ, vẫn luôn nằm ở bệnh viện, còn nằm ở bệnh viện tư nhân cao cấp, chính là bệnh viện của bà nội, chi phí của bệnh viện đó rất là đắt đỏ.

“Cô ta còn có một người cha dượng nghiện cờ bạc, thường xuyên nợ lãi suất cao và nợ tiền đánh bạc với số tiền rất lớn.”

“Phu nhân Tịch, bác nói xem cô ta lấy tiền từ đâu để chi trả cho những cái động không đáy này vậy? Chắc chắn là dựa vào cơ thể rồi.”

Vũ Phi Phi thấy sắc mặt Dương Tuyết Như trở nên âm u, cô ta đảo mắt một cái rồi vội vàng nói.

“Phu nhân Tịch, cậu Thần là con trai bác, bác không thể tìm một đứa con dâu như vậy cho cậu Thần được, cô ta sẽ huỷ hoại cậu Thần.”

“Cô ta là một con hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông.”

Tuy sắc mặt Dương Tuyết Như không tốt, nhưng suy nghĩ của bà ta lại khác với suy nghĩ của Vũ Phi Phi.

Bà ta đang nghĩ, Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều ở bên nhau, anh không thể không điều tra Vũ Tiểu Kiều được, dựa vào tính cách đối xử với người và phong cách làm việc lạnh lùng của anh, nếu như không phải thật sự động lòng thì anh sẽ không rước phiền phức lớn như vậy để ở bên cạnh.”

Dương Tuyết Như nhìn về phía Vũ Phi Phi, ánh mắt của bà ta càng trở nên khinh thường.

Lúc trước bà ta thật sự là bị mù nên mới chọn một phế vật như vậy.

“Lại là mấy từ này, cho dù trước đó Vũ Tiểu Kiều thế nào thì cô cũng không nói nói mấy câu chỉ trích cô ấy như vậy, dù sao tôi cũng không hy vọng người phụ nữ của Thần Hạn bị người khác nói xấu sau lưng.” Dương Tuyết Như rất ghét cái kiểu không có bản lĩnh gì nhưng lại thích chỉ trích nói xấu người khác ở sau lưng.

“Phu nhân Tịch, mỗi câu cháu nói đều là sự thật, bác xem những bức ảnh này xem.” Vũ Phi Phi nhanh chóng đem những bức ảnh mà cô ta ra sức thu thập được về việc Vũ Tiểu Kiều và những người đàn ông ở bên nhau đưa cho Dương Tuyết Như xem.

“Bức ảnh này là Tô Nhất Hàng, là cậu chủ của tập đoàn Tô Thị, anh ta đã đính hôn với Bạch Lạc Băng của tập đoàn Bạch Thị. Nhưng Vũ Tiểu Kiều vì tiền mà luôn quấn lấy Tô Nhất Hàng khiến cho tình cảm của Tô Nhất Hàng và Bạch Lạc Băng luôn bị trục trặc.”

“Đây là Tào Xuyên, người này thì phu nhân không có xa lạ gì nữa, chính là bạn trai cũ của Vũ Tiểu Kiều, bọn họ sắp đính hôn rồi, nhưng Vũ Tiểu Kiều lại leo cao lên cậu Thần nên mới đá Tào Xuyên.”

“Phu nhân Tịch, bình thường Vũ Tiểu Kiều ở trường học thường xuyên đi dụ dỗ sắp nơi, cậu Cung cũng biết chuyện này, bác có thể hỏi anh ấy, anh ấy cũng là bạn học của chúng cháu, hơn nữa cậu Cung cũng không thích cô ta bởi vì tác phong của cô ta vô cùng tɧác ɭoạи.”

“Phu nhân Tịch, trước đây Vũ Tiểu Kiều vì tác phong không tốt nên đã bị trường học đình chỉ học. Những điều này đều là sự thật, loại người như vậy sao có thể gả vào nhà họ Tịch được ạ? Cậu Thần nhất định đừng bị gương mặt khổ sở đáng thương của cô ta mê hoặc ạ.”

“Vũ Tiểu Kiều thật sự là một....”

Vũ Phi Phi ra sức nói, nhưng lại bị Dương Tuyết Như mất bình tĩnh ngắt lời.

“Được rồi, điều này chỉ có thể chứng minh cô quá ngu ngốc, ngay cả người như Vũ Tiểu Kiều cũng không đấu lại nổi, tôi chọn cô để cô làm bình hoa hay sao? Mỗi ngày trang điểm lộng lẫy chỉ khiến cho Thần Hạn càng ghét cô mà thôi.”

“Phu nhân Tịch, cháu biết sai rồi, cháu thay đổi có được không ạ? Mong bác nghĩ cách giúp cháu khuyên cậu Thần hoặc cho cháu gặp anh ấy một lần thôi cũng được ạ.”

“Phu nhân Tịch, cầu xin bác, cháu không thể không có cậu Thần.”

Dương Tuyết Như vị dáng vẻ khổ sở của cô ta làm cho lòng dạ rối bời, “Đừng ở đây làm mất mặt tôi .”

“Phu nhân Tịch, lẽ nào bác thừa nhận Vũ Tiểu Kiều là con dâu sao?”

Dương Tuyết Như ngớ người.

Bà tôi thực sự không thích Vũ Tiểu Kiều.

Chiêu trộm long tráo phụng này của Tịch Thần Hạn khiến bà ta mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, bà ta đương nhiên không hy vọng bọn họ sống yên ổn.

Dương Tuyết Như mất kiên nhẫn đứng dậy, “Nể mặt bố cô, tôi sẽ cố gắng tìm cơ hội để cô gặp mặt Thần Hạn. Còn về kết quả như thế nào thì còn xem bản lĩnh của cô rồi.”

“Còn nữa, gửi ảnh trong tay cô cho tôi.”

Nói xong, Dương Tuyết Như cầm túi xách lên, nghênh ngang kiêu ngạo rời đi....

Vũ Phi Phi nhìn theo bóng hình đã rời đi xa của Dương Tuyết Như, trong mắt cô ta phóng ra tia hung ác.

“Vũ Tiểu Kiều, chỉ cần để tôi gặp cậu Thần thì cậu Thần nhất định sẽ là của tôi.

Cô ta lấy ảnh của Vũ Tiểu Kiều và những người đàn ông khác, chỉ có mỗi Tô Nhất Hàng và Vũ Tiểu Kiều ở bên nhau để khơi gợi sự hứng thú mãnh liệt của Dương Tuyết Như.

“Tối, rất tốt! Tịch Thần Hạn, em muốn xem xem sau khi anh nhìn thấy những bức ảnh này thì sẽ có phản ứng gì.”

Dương Tuyết Như đem những bức ảnh này gửi cho Tịch Thần Hạn, trên mặt bà ta nở ra nụ cười kỳ lạ.