Hôm nay Vũ Phi Phi là nhân vật chính, nhưng những vị khách mời kia lại vây xung quanh lão phu nhân nhà họ Tịch đến mức ngay cả con kiến cũng không chui lọt vào được, Tôn Hồng không chen vào được nên lập tức tức giận.
“Phi Phi, còn không nhanh đi chào hỏi với bà nội.” Giọng nói của Tôn Hồng rất to.
Những vị khách mời vây xung quanh bà lão nhanh chóng nhường đường.
Vũ Phi Phi thấy những vị khách mời có thân phận cao quý như vậy lại tôn trọng cô ta như vậy thì cô ta liền tuỳ tiện nở một nụ cười xinh đẹp.
Cô ta ngẩng cao đầu, giẫm giày cao gót, dáng đi tao nhã bước về phía bà nội Tịch.
Đoạn đường này không hề dài, nhưng cô ta đi rất chậm.
Bởi vì trong khoảng khắc này, cô ta cảm thấy mình đã trở thành nhân vật chính trong mắt của tất cả mọi người, khắp người cô ta toả ra vầng sáng chói mắt, cô ta trở thành người thu hút ánh mắt của người khác nhất.
Cảm giác này thật sự vô cùng tuyệt vời!
Vũ Phi Phi cô ta sắp gả vào nhà quyền thế bậc nhất , trở thành người phụ nữ của Tịch Thần Hạn.
Kể từ đây thì tất cả mọi người đều phải ngước mắt lên nhìn cô ta.
“Bà nội, bác gái.” Vũ Phi Phi nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta thân thiết và dịu dàng gọi.
Bà nội Tịch ở trước mặt mọi người không tiện thể hiện thái độ khó chịu, chỉ có thể nhanh chóng cười nói.
“Cháu ngoan, cháu ngoan.”
Đúng lúc này có người nói, “Sắp đính hôn rồi, sao vẫn gọi là bác gái vậy, nên gọi thành mẹ mới đúng chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy....” Mọi người hùa theo.
Dương Tuyết Như hài lòng nhìn Vũ Phi Phi, cười nói, “Có thể có đưa con dâu tốt như Vũ Phi Phi thì tôi rất vui mừng, không thể chờ đợi được Phi Phi gọi tôi một tiếng là mẹ ấy chứ.”
Tôn Hồng cười đến mức mặt mày phấn khởi, nhanh chóng thúc giục nói.
“Phi Phi, mau gọi mẹ đi.”
“Mẹ.....” Vũ Phi Phi đỏ ửng mặt, ngượng ngùng gọi một tiếng.
Dương Tuyết Như nhanh chóng đeo vòng tay phỉ thuý lên cổ tay của Vũ Phi Phi, xem là quà thay đổi cách xưng hô.
Những vị khách mời nhìn thấy vòng tay phỉ thuý trong suốt sáng trưng thì lập tức hít khí lạnh, chiếc vòng tay đó có giá trị rất lớn đó.
Quà thay đổi cách xưng hô quý giá như vậy, đủ thấy nhà họ Tịch rất coi trọng Vũ Phi Phi.
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao chúc mừng và khen ngợi, mọi người đều khen Vũ Phi Phi vừa xinh đẹp vừa đoan trang, là một cặp trời sinh với Tịch Thần Hạn.
Vũ Phi Phi đắc ý đến mức hận không thể ngẩng cổ lên tận trời.
Bà nội Tịch liếc Vũ Phi Phi một cái, bà lão che giấu sự không vui trong lòng, nói mình mệt rồi liền kêu Dương Tuyết Như dìu bà đến ghế ngồi nghỉ ngơi.
“Hạn Nhi đâu? Sao vẫn chưa đến vậy?” Bà lão dáng vẻ đoan trang ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt gậy, vẻ mặt nghiêm nghị.
Dương Tuyết Như cười nói, “Mẹ, Thần Hạn đang nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ ngơi, con sẽ cử người đi mời nó đến đây.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Bà nội Tịch liếc Dương Tuyết Như một cái, “Nghe nói, bắt đầu từ tối qua, con đã sai người giam giữ Hạn Nhi lại?”
“Mẹ, nói lời gì vậy, con chỉ lo lắng Thần Hạn trước khi tổ chức tiệc đính hôn sẽ xảy ra chuyện gì dẫn đến không thể tiến hành buổi lễ đúng giờ mà thôi.”
Bà nội Tịch như cười như không hừm một tiếng khó chịu, “Như vậy cũng là chắc chắn.”
Bây giờ bà lão có thể nói được gì chứ, bà lão đang nằm trong bệnh viện, rất nhiều chuyện vẫn là do Dương Tuyết Như ngấm ngầm tuỳ ý làm bậy.
Đúng lúc này, vệ sĩ chuyên phụ trách trông coi Tịch Thần Hạn đột nhiên vội vàng chạy vào, anh ta ghé sát lại tai Dương Tuyết Như nói một câu khiến sắc mặt của Dương Tuyết Như đột nhiên nhợt nhạt.
“Cái gì? Thần Hạn mất tích rồi sao?”
“Cậu chủ nói muốn ăn đồ ăn, tôi chỉ ra ngoài gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến thì cậu chủ đã mất tích rồi.”
“Còn không mau đi tìm.” Dương Tuyết Như tức giận đến mức ngực phập phồng, bà ta cố đè nén giọng nói lại.
Thời gian của lễ đính hôn sắp đến rồi, Tịch Thần Hạn lại chưa đến, khách mời đã bắt đầu bàn tán xôn xao rồi.
Bà nội Tịch hỏi Dương Tuyết Như, “Rốt cuộc Hạn Nhi đi đâu rồi? Sao vẫn chưa đến vậy?”
Dương Tuyết Như vội vàng nói, “Mẹ, chắc Hạn Nhi có việc đi tìm người của nó, lập tức quay trở lại thôi, mẹ đợi thêm lát nữa.”
Bà nội Tịch không vui liếc Dương Tuyết Như một cái, “Chuyện đã đến nước này, đừng làm mất mặt nhà họ Tịch. Bắt buộc phải tiến hành lễ đính hôn này, nói với nó bắt buộc phải nhanh chóng đến đây.”
“Vâng, vâng, vâng.”
Dương Tuyết như nhìn thời gian một cái, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Bà ta còn tưởng rằng, cử người nhốt Tịch Thần Hạn lại thì có thể chắc chắn được, không ngờ rằng vẫn để cho Tịch Thần Hạn lâm trận trốn thoát được.
Rốt cuộc Tịch Thần Hạn làm cái gì vậy?
Muốn bỏ lại tất cả các vị khách mời để khiến Dương Tuyết Như khó coi sao?
Bà nội Tịch nắm chặt gậy, liếc Vũ Phi Phi đang cười nói hỏi han khách mời một cái, nhìn thấy gương mặt nũng nịu của Vũ Phi Phi thì bà lão càng không thể nào thích nổi cô ta.
Vốn dĩ việc Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng đính hôn, bà lão cũng rất vui mừng, Hạn Nhi của bà lão cuối cùng cũng yên bề gia thất, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại chọn một người phụ nữ như vậy.
Trong lòng bà lão không thích một người phụ nữ giỏi khoe khoang, lại vừa giả tạo vừa tham hư vinh!
Nhưng chuyện đến nước này, bà lão cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể than thở một hơi để mọi chuyện thuận theo tự nhiên mà thôi.
Bạch Lạc Băng và mấy nữ sinh ở nhà vệ sinh vừa dặm lại phấn vừa tức giận nói.
“Xem dáng vẻ đắc ý của Vũ Phi Phi, giống như mình cô ta là giỏi lắm không bằng, ai cũng không xem trọng.” Bạch Lạc Băng tức giận phủi bông phấn.
Mấy nữ sinh cũng hừm hai tiếng.
“Cô ta có cái gì mà khoe khoang chứ?”
“Chỉ là do may mắn, một con chim công quê mùa được bay lên đầu cành mà thôi!”
“Nếu như chị Lạc Băng ra tay thì cậu Thần còn có thể là của Vũ Phi Phi sao?”
Bạch Lạc Băng nhìn mình trong gương, ánh mắt của cô ta dần dần trở nên sắc bén, cười giễu cợt một tiếng.
“Chị có Nhất Hàng rồi, chị cũng chỉ yêu Nhất Hàng thôi.”
Mấy nữ sinh âm thầm nhìn sự cô đơn trên khuôn mặt của Bạch Lạc Băng một cái rồi khẽ hỏi.
“Chị Lạc Băng, sao hôm nau cậu Tô không đi cùng chị đến vậy?”
“Cậu Tô nên đến buổi lễ như hôm nay mới phải.”
“Hôm nay Nhất Hàng đi công tác, không có thời gian để về kịp được.” Bạch Lạc Băng nắm chặt chiếc ví trong tay.
Mấy nữ sinh bắt đầu cảm thấy bất bình, “Chị Lạc Băng, cậu Tô sẽ không vì chuyện của Vũ Tiểu Kiều mà mặt nặng mày nhẹ với chị chứ?”
“Buổi lễ như hôm nay mà để một mình chị cô đơn đến tham gia tiệc rượu, chị sẽ bị người khác chê cười đấy.”
Nhắc đến Vũ Tiểu Kiều, Bạch Lạc Băng liền âm thầm nghiến răng.
Còn tưởng rằng lần này Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn có thể trở mình, không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều lại mất tích không thấy đâu, ai cũng không tìm thấy cô.
“Nói ra thì cũng kỳ lạ, rối cuộc Vũ Tiểu Kiều giấu mình đi đâu vậy?”
“Với thân phận như cô ta lại có khả năng giấu mình kĩ vậy sao? Tất cả mọi người đều không tìm thấy cô ta, thật là kỳ lạ!”
“Chị Lạc Băng, không phải là cậu Tô ngấm ngầm giúp đỡ cô ta chứ?”
Mấy nữ sinh tò mò đánh giá Bạch Lạc Băng một cái từ đầu đến chân, chỉ thấy Bạch Lạc Băng nghiến chặt răng, bờ môi xinh đẹp khẽ run rẩy.
“Chị cũng không biết. Tốt nhất đừng để chị tìm thấy cô ta.” Trong đáy mắt của Bạch Lạc Băng toé ra một tia lạnh lẽo.
Mấy nữ sinh lại nói, “Bây giờ Vũ Tiểu Kiều kia đã không đáng sợ nữa rồi. Quan trọng là Vũ Phi Phi.”
“Đợi cô ta trở thành vợ chưa cưới chính thức của cậu Thần thì cô ta sẽ cưỡi lên đầu chúng ta thật.”
“Được rồi, đều là bạn thân với nhau, đừng nói những lời như vậy ở sau lưng nữa, nếu như làm tổn thương đến tình cảm thấy thì không hay.” Bạch Lạc Băng nói.
“Chị Lạc Băng, chị quá hiền lành rồi, chị xem Vũ Phi Phi kiêu ngạo giống cái gì không biết nữa, chị còn suy nghĩ cho cô ta sao?”
Bạch Lạc Băng khẽ cong môi lên, cô ta nheo đôi mắt xinh đẹp, “Cô ta cũng đáng thương, còn chưa đính hôn mà ta bị tung ra tin chuyện chồng chưa cưới và chị gái, bây giờ trong lòng cô ta cũng rất khó chịu.”
Mấy nữ sinh bật cười, “Còn tưởng rằng sắp gả vào nhà quyền thế thì có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp vô tận sao?”
“Chị sợ sau này phải đội hết cái mũ xanh này đến cái mũ xanh khác, mỗi cái đều tuyệt đối không giống nhau.”
*Đội mũ xanh là chỉ chồng nɠɵạı ŧìиɧ.
“Haha.....”
Mấy nữ sinh đi theo Bạch Lạc Băng rời khỏi nhà vệ sinh, bọn họ vừa mới bước ra khỏi cửa thì Bạch Lạc Băng liền nhanh chóng rụt người lại.
“Sao vậy chị Lạc Băng?”
“Suỵt!”