Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 133: Liều một lần vì bản thân mình

An Tử Dụ kéo Vũ Tiểu Kiều lại.

“Cho dù không làm được cái gì thì mình cũng phải làm chút gì đó.”

An Tử Dụ nhìn thấy rõ trong đáy mắt trong veo của Vũ Tiểu Kiều dần dần xuất hiện một tia sắc bén lạnh lẽo.

“An An, cậu sống trong xã hội thượng lưu chắc cũng biết quan hệ lợi ích giữa rất nhiều gia tộc lớn chứ? Cậu hiểu được bao nhiêu về tình hình bây giờ của nhà học Tịch vậy?” Vũ Tiểu Kiều nói.

“Nhà họ Tịch sao?” An Tử Dụ nghĩ một lúc, “Mình biết không được nhiều cho lắm, nhà quyền thế bậc nhất như nhà họ Tịch, sao có thể dễ dàng tiết lộ tin tức nội bộ ra bên ngoài cơ chứ, nhưng địa vị của nhà Tịch ở trong nước hay thậm chí là trên thế giới thì thực sự là không có ai có thể rung chuyển được.”

“Vậy thì việc liên hôn với nhà họ Vũ thì có lợi ích gì đối với nhà họ?” Vũ Tiểu Kiều hỏi.

An Tử Dụ bật cười, “Bây giờ nhà họ Tịch đã không cần dùng liên hôn để củng cố sự nghiệp nữa rồi. Hơn nữa thị trưởng Vũ cũng chỉ là một thị trưởng ở thành phố Kinh Hoa mà thôi, đối với nhà quyền thế như nhà họ Tịch mà nói thì chưa chắc đã xem trọng. Nhưng liên hôn với nhà họ Vũ cũng chỉ có lợi mà không có hại.”

“Nhưng bố mình nói, cậu Thần đối với thị trưởng Vũ rất chống đối, trước đó chỉ cần là đề án mà thị trưởng Vũ đại diện cho giới chính trị đích thân kí tên thì tập đoàn Tịch Thị đều từ chối.”

“Nhưng đối với thị trưởng Vũ mà nói cuộc liên hôn này, thị trưởng có quyền và nhà họ Tịch có khả năng kinh tế liên hôn với nhau thì chính là một chuyện tốt để mở rộng con đường làm quan của ông ấy. Thị trưởng Vũ sẽ không hy vọng cuộc liên hôn này thất bại, nhà họ Tịch cũng không tự huỷ danh tiếng mà huỷ bỏ hôn ước.”

“Với tình hình bây giờ thì cậu Thần không thể huỷ hôn được nữa rồi, dù sao tin tức cũng đã công bố rồi, nhà họ Tịch lại là gia tộc lớn coi trọng thể diện và gia phong, cuộc đính hôn này bắt buộc phải tiến hành.”

Vũ Tiểu Kiều rơi vào suy nghĩ miên man.....

Cô và Vũ Phi Phi đều là con gái của Vũ Kiến Trung, chỉ là do cô không trưởng thành ở bên Vũ Kiến Trung, sự đối xử cũng là một trời một vực.

Vũ Phi Phi là con gái thị trưởng, Vũ Tiểu Kiều cô lại chính là con gái riêng.

Nếu như tất cả điều này thật sự có thể thay đổi.....

“Kiều Kiều, mình nói nhiều như vậy thì cậu có suy nghĩ gì không?” An Tử Dụ hỏi.

“An An, có lúc người khác bảo vệ cậu tốt hơn đi chăng nữa, cũng không bằng cậu tự có năng lực bảo vệ mình.”

“Kiều Kiều, ý của cậu là muốn nói?” An Tử Dụ chau mày, cả khuôn mặt tràn ngập sự nghi hoặc.

“An An, nguyên do cuối cùng của việc xảy ra chuyện này chính là do mình không đủ mạnh.”

“Đúng vậy, Kiều Kiều, thực ra hoàn cảnh của mình cũng không tốt hơn cậu là bao, nhưng mình có thân phận cô cả của nhà họ An nên người bên ngoài vẫn phải kiêng nể vài phần. Đa số mọi người bây giờ đều nịnh hót kẻ quyền thế và giẫm đạp người yếu thế.”

“Xem ra chỉ có phản kích phù hợp mới có thể sống xót ở nơi bước đường cùng này.” Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều càng lúc càng trở nên có sức lực.

“Kiều Kiều, cậu muốn làm cái gì?” An Tử Dụ nghi hoặc hỏi.

“Chỉ khi mình có khả năng bảo vệ bản thân thì mới có khả năng bảo vệ anh trai, bảo vệ người nhà của mình. Mình không thể cứ tiếp tục như vậy được, không thể tiếp tục làm người để mặc cho người khác bắt nạt được.”

“Kiều Kiều, cho dù cậu làm cái gì thì mình đều ủng hộ cậu.”

Sau khi An Tử Dụ đi thì Vũ Tiểu Kiều đi vào nhà vệ sinh, khi cô nhìn vào bàn chải đánh răng màu hồng ở bên cạnh bàn chải đánh răng màu đen thì có chút suy nghĩ thất thần.”

Đợi qua ngày mai thì tất cả ở đây đều sẽ thuộc về Vũ Phi Phi.

Cô không muốn làm người phụ nữ được Tịch Thần Hạn giấu giếm.

Cũng không muốn tất cả những thứ ở bên cạnh anh bị một người phụ nữ khác chiếm mất.

“Vũ Phi Phi, bây giờ là lúc tính toán nợ cũ giữa chúng ta rồi .”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Sau khi Vũ Tiểu Kiều tắm xong liền đẩy cửa ra ngoài, nhưng Đông Thanh lại lập tức xuất hiện chặn đường cô.

“Cô Vũ, cô muốn đi đâu vậy?”

“Có chút việc.” Vũ Tiểu Kiều nói.

“Cậu chủ nói, với tình hình của cô bây giờ mà xuất hiện ở trên đường thì rất không an toàn, sẽ tạo ra những rối loạn không cần thiết.”

“Cậu chủ không hy vọng, trước ngày diễn ra tiệc đính hôn của anh ấy thì không được có thêm bất kì tin tức tai tiếng tình ái nào được đăng lên trang nhất.”

“Cậu chủ còn nói, hy vọng cô Vũ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng bỏ lỡ tiệc đính hôn ngày mai, cô còn phải làm phù dâu.” Đông Thanh đem từng lời của Tịch Thần Hạn truyền đạt lại không sót một chữ.

“.....”

Tịch Thần Hạn nói những lời này có ý gì chứ?

“Tôi gọi điện cho anh ấy.” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng gọi điện cho Tịch Thần Hạn, không ngờ rằng anh lại tắt máy.

“Cô Vũ, cô vẫn nên quay trở về đi.” Đông Thanh làm một động tác “xin mời”.

“Liên lạc với anh ấy như thế nào vậy? Tôi tìm anh ấy có việc.” Vũ Tiểu Kiều hỏi Đông Thanh.

Đông Thanh lắc đầu, “Bây giờ cậu chủ đang rất bận.”

“Bận chuyện gì...”

“Chắc là bận tiệc đính hôn.” Đông Thanh nói.

“....” Trong lòng Vũ Tiểu Kiều hơi cảm thấy đau một chút.

Đông Thanh do dự một lúc mới khẽ nói, “Cô Vũ, cậu chủ nhìn thì rất kiêu ngạo, nhưng thực ra anh ấy không có cảm giác an toàn.”

Không có cảm giác an toàn....

Anh cần cảm giác an toàn gì vậy?

Cô quay người trở về căn phòng trống rỗng, tất cả chỗ này đều có hơi thở của anh, nhưng anh lại mãi không trở về.

Trong lòng cô vẫn trần tràn ngập mong đợi chờ anh cả một đêm.

Nhưng anh vẫn không trở về!

Người đàn ông tàn nhẫn này, ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không chịu bố thí cho cô sao?

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời dần sáng bên ngoài cửa sổ....

Hôm nay là ngày anh và Vũ Phi Phi đính hôn, nghĩ đến việc bắt đầu từ hôm nay có thể phải mất đi anh thì trái tim cô lại đau đớn đến mức giống như bị ai đó bóp nát vậy.

Cô dần dần nắm chặt nắm đấm, ngón tay cắm sâu vào trong thịt ở lòng bàn tay.

Cô không muốn như vậy!

Đây không phải là kết quả mà cô muốn!

Đông Thanh dẫn theo mấy thợ trang điểm chuyên nghiệp, bọn họ vây quanh Vũ Tiểu Kiều bắt đầu bận rộn trang điểm.

Đợi đến khi Vũ Tiểu Kiều đứng trước gương thì cả người cô lập tức đã được thay da đổi thịt.

Váy dài màu trắng trễ vai, trên vạt váy điểm xuyết những mảnh kim cương, điều này đủ để chứng minh bộ váy này có giá trị không hề nhỏ.

Cổ trễ vai vừa hay có thể lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và cánh tay mảnh mai của cô, cũng có thể làm tôn thêm dáng người lung linh xinh đẹp của cô. Trên chiếc cổ thon dài và trắng ngần có một chiếc dây chuyền có mặt toàn là kim cương, khiến da thịt cô càng trắng ngần óng ánh như ngọc.

Mái tóc đen nhánh được tết sau gáy, trên tóc được cài thêm một sợi dây hoa trang sức màu tím nhạt, tăng thêm sự phong tình yểu điệu của một cô gái, nhìn cô vừa nhã nhặn vừa cao quý.

Lúc này Vũ Tiểu Kiều vẫn thật sự có chút không thể hiểu được, tại sao Tịch Thần Hạn phải trang điểm cho phù dâu vừa tinh tế vừa long trọng như vậy.

Không sợ cô lấn át cô dâu sao?

Hay là nói anh chỉ muốn theo đuổi sự hoàn hảo?

Thợ trang điểm ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Vũ Tiểu Kiều, lời nói khen ngợi xuất phát từ trong đáy lòng nói, “Cô Vũ đẹp quá! Không cần trang điểm mà đã xinh đẹp động lòng người rồi.”

Một thợ trang điểm khác nói, “Cô Vũ vốn đã xinh đẹp rồi, da cũng trắng, hơi trang điểm một chút là có thể kinh động tất cả mọi người rồi.”

“Cô Vũ xinh quá, nào có giống phù dâu, giống hệt cô dâu.”

Trong lòng vắng lặng của cô đột nhiên hơi lay động.

Cô dâu....

Các thợ trang điểm lại tiếp tục nói.

“Có thể cô Vũ không biết, chiếc váy này là do nhà thiết kế lớn nổi tiếng thế giới thiết kế mà đặt may theo dáng người của cô Vũ.”

“Đây không chỉ là giá trị rất cao.”

“Mà bên trong còn chứa đựng sự coi trọng của cậu Thần với cô Vũ.”

Đông Thanh nhìn Vũ Tiểu Kiều đã trang điểm xong thì trong đáy mắt anh ta cũng lộ ra sự kinh ngạc, anh ta nhìn ngây người mất một lúc mới ý tứ nói một câu.

“Tính kiên nhẫn của cậu Thần không quá tốt, nếu như kết quả mà anh ấy muốn mãi mà không có được thì anh ấy sẽ không tiếp tục đợi nữa.”

Vũ Tiểu Kiều quay đầu nhìn Đông Thanh.

“Kết quả mà anh ấy muốn.....”

Đông Thanh không nói tiếp.

“Cô Vũ, chúng ta đi thôi, đến giờ rồi.”

Vũ Tiểu Kiều hơi ngẩng đầu lên, một đôi mắt óng ánh long lanh, giống như những vì sao óng ánh rung động lòng người.

Cô không quá chắc chắn rốt cuộc Tịch Thần Hạn muốn gì, nhưng bây giờ lại ngầm cảm nhận được hình như biết anh muốn gì rồi.

Khoé miệng cô từ từ nở ra một nụ cười kiên định.

Lần này đi là sống hay là chết, chỉ có thể xem lần này thôi.

Cô nắm chặt nắm tay, tia sáng trong đáy mắt rất kiên định.

Lần này, cô nhất định phải liều một lần vì bản thân mình.