Một tiếng trước.
Sở Kiêu rời khỏi quán lẩu trong trạng thái hồn siêu phách lạc, đi vật vờ giữa đám người, đôi mắt dường như không có tiêu cự, chẳng khác nào một hồn2ma lạc đường. Không ngờ, lại sa chân luôn vào đài phun nước. “Ha ha ha… Người này bị mù rồi à?” “Liệu có phải đầu óc có vấn đề gì rồi không?”
“Nhìn cũng5sáng sủa đẹp trai mà.”
“Quá nửa là thất tình…” Sở Kiêu nghe tiếng bàn tán xung quanh, cảm thấy hình như người ta đang nói về mình mà cũng hình như chẳng liên quan6gì cả. “Này! Sao anh lại đứng ngay ra đó thế hả? Mau lên đi, chút nữa nước lại phun lên bây giờ.”
Anh ta đi ra, quần áo ướt đẫm.
Nghiêm Phóng đứng ở hàng5đầu tiên trong đám người, vẻ mặt cười cợt như có như không, dường như đang xem một vở hài kịch. Hắn mặc vest đi giầy da, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ3chật vật lúc này của Sở Kiêu.
Hắn tiến lên: “Tìm một chỗ nói chuyện không?”
Nửa tiếng sau, trong một câu lạc bộ vui chơi tư nhân. Sở Kiều đã thay một bộ đồ sạch sẽ, vẻ mặt hờ hững: “Nói chuyện gì?” Nghiêm Phóng uống một ngụm trà, hất cằm chỉ về phía đối diện, “Ngồi đi.” Trong mắt Sở Kiêu lộ ra vẻ do dự và đề phòng.
“Có biết cậu kém Tống Tử Văn ở điểm nào không?” Nghiêm Phóng tự rót cho mình một chén trà đây, không hề nhìn sắc thái trên mặt Sở Kiêu, “Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói hiện tại thôi, nếu tôi bảo anh ta ngồi, dù anh ta có đề phòng nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra một chút do dự nào.”
Bởi vì, do dự nghĩa là sợ hãi, mà trên một bàn cờ, sợ hãi chính là khúc nhạc dạo cho thua trận.
“Sở Kiêu à Sở Kiều, thảo nào mà cậu không giữ được A Dao, quá hèn!”
“Anh cấm mồm!” Anh ta không biết tại sao lúc này Nghiêm Phóng lại nhắc tới Tống Tử Văn, nhưng câu “Không giữ được A Dao” khiến cho anh ta giận dữ. Giống như muốn chứng minh điều gì, sở Kiêu liền đi tới chỗ đối diện Nghiêm Phóng và ngồi xuống.
Nhưng trong màn “biểu diễn” quá độ như muốn so cao thấp với ai đó kia, chỉ dựa vào một tiếng hừ nhẹ đã hoàn toàn khiến anh ta rơi vào thế yếu hơn rồi.
Nghiêm Phóng cười nhạo, “Cũng may, cuối cùng cậu cũng kiên cường hơn một chút, biết chủ động buông tay.” Cũng miễn cho hắn phải tốn thêm công sức. Ánh mắt Sở Kiều buồn bã, là anh ta sai trước, làm gì còn mặt mũi để tiếp tục dây dưa, có điều… “Cho dù tối và Dao Dao có chia tay thì cũng không có nghĩa là Nghiêm Phóng anh có thể nhân cơ hội này nhảy vào được!” Một câu đã chọc thẳng vào nỗi đau của đối phương. “Ngu ngốc!” Nghiêm Phóng thu lại nụ cười, “Cậu tưởng cậu hiểu cô ấy lắm à? Không, cậu chẳng hiểu cái quái gì hết.”
Sở Kiêu nhíu mày, trực giác mách bảo anh ta rằng lời tiếp theo phải nghe sẽ chẳng hay ho gì. “Nếu cậu hiểu cô ấy thì sẽ không vì sự xấu hổ nhất thời mà lựa chọn chia tay. Nói dễ nghe một chút là buông tha lẫn nhau, mà nói khó nghe hơn thì chính là trốn tránh! A Dao còn chưa tỏ thái độ gì mà cậu đã đánh trống lui quân rồi sao? Ha… Quá nực cười!” Thân mình Sở Kiều hơi lung lay.
“Nói thế này đi.” Nghiêm Phóng cười vừa ác liệt vừa sung sướиɠ, “Tuy rằng tính tình A Dao rất dịu dàng nhưng cũng rất kiên nhẫn và dẻo dai, một khi đã là việc và người mà cô ấy để tâm đến, nếu không bị đẩy vào tuyệt cảnh thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Chỉ cần cậu giải thích tiền căn hậu quả cho rõ ràng, quá nửa là cô ấy sẽ lựa chọn tha thứ cho cậu. Nhưng cậu thì sao? Nói chia tay là chia tay, dùng phương thức vụng về như thế để cứu vãn tôn nghiêm của mình, chậc chậc… Đến tôi cũng thấy tiếc thay cho cậu.”
“Anh cho rằng tôi cũng giống như anh, ỷ lại vào sự khoan dung của cô ấy để năm lần bảy lượt làm tổn thương tới cô ấy sao?” Sở Kiều thật sự không hiểu gì về Nhiễm Dao ư?
Chưa chắc! Một cặp yêu nhau, trong quá trình tiếp xúc với nhau, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ hiểu được tính cách của đối phương Huống chi, trước đây, chính Sở Kiều chủ động theo đuổi Nhiễm Dao. Đó là một cô gái thà tự ôm ấm ức vào người cũng sẽ không bao giờ mở miệng nói lời tổn thương tới người khác.
“Anh biết không?” Sở Kiêu nhìn Nghiêm Phóng, sống lưng thẳng tắp, khí thế đột nhiên bùng nổ trong nháy mắt có xu thế áp đảo cả đối phương, “Dao Dao từng nói, cô ấy sẽ không chủ động nói lời chia tay.” Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nghiêm Phóng lập tức trở nên cực kỳ xấu xí. Sở Kiều lại tỏ vẻ đồng tình, “Sự khoan dung của một người luôn có giới hạn, sẽ không chịu nổi sự tiêu xài hoang phí của anh đâu. Nếu anh cứ tiếp tục làm tổn thương cô ấy, thì chỉ sợ đến cuối cùng, hai người còn chẳng thể làm bạn bình thường của nhau được! Vậy nên Nghiêm Phóng ạ, so với tôi, anh không chỉ đáng thương mà còn đáng buồn nữa!”
“Đủ rồi!” Đột nhiên đứng phắt dậy, túm chặt cổ áo của Sở Kiêu, trong mắt Nghiêm Phóng lộ ra sự tàn nhẫn, “Tôi tiêu xài hoang phí ư? Sao cậu không đi hỏi Tống Tử Văn xem anh ta đã từng làm gì chứ?”
Sở Kiều cắn răng, “Chuyện này thì liên quan gì tới thị trưởng Tổng? Anh đừng có mà nói hươu nói vượn!”
“Ồ, suýt chút nữa thì quên mất, cậu còn chưa biết… Tổng Tử Văn chính là bạn trai cũ của A Dao, bọn họ từng
bên nhau bốn năm.”
Sở Kiêu như bị sét đánh. “Chậc chậc, ngoài việc cậu không cáo già bằng Tống Tử Văn ra thì thậm chí còn chẳng mặt dày vô sỉ bằng anh ta nữa. Dù sao, gã họ Tống đó đã ỷ vào sự mềm lòng, lưu luyến của A Dao mà kéo dài một câu chia tay tới bốn năm liền. Cuối cùng khi A Dao không thể nhịn được nữa nên phải chủ động nói ra.” Sở Kiều lúng túng nhìn miệng Nghiêm Phóng hết đóng lại mở. Mỗi từ hắn nói ra, anh ta đều hiểu được, nhưng sắp xếp thành một câu hoàn chỉnh thì lại hoàn toàn không thể nào lý giải nổi nữa.
Dao Dao và… Tổng Tử Văn ư? Là “Tống Tử Văn” mà anh ta biết đó ư?
“Cậu nghĩ xem.” Nghiêm Phóng hơi híp mắt, ghé sát vào, gằn từng tiếng một, “Tính cách của A Dao dịu dàng như thế, cuối cùng còn bị ép tới mức phải lật lọng làm tổn thương người khác thì cô ấy đã phải chịu ấm ức lớn đến thế nào chứ? Bị tổn thương nặng nề đến thế nào?”
Môi Sở Kiều mấp máy nhưng mãi chẳng nói ra được thành lời.
Sau một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi “tại sao chứ”, ba chữ này dường như đã hao mòn hết sức lực của anh ta. “Cái gì mà tại sao chứ?” Nghiêm Phóng nhướng mày, dường như rất hài lòng với phản ứng lúc này của Sở Kiêu. Sợ hãi? Ngạc nhiên?
Thế này mới đúng!
Người từng làm A Dao tổn thương, một tên cũng không thoát được. “À, tôi biết rồi, cậu muốn hỏi tại sao bọn họ lại chia tay ấy hả, rốt cuộc Tổng Tử Văn đã phạm sai lầm gì, đúng không?”
Đồng tử Sở Kiều co lại.
“Chính là những chuyện như cậu đã làm thôi! Ôm ấp một người con gái khác ở trước mặt cô ấy, nhưng Tổng Tử Văn ác hơn, còn làm bộ không quen biết nữa cơ! Ha ha ha. Cái này, cũng là cái mà cậu thua xa anh ta.”
Nói xong những lời cần nói, Nghiêm Phóng vứt bỏ Sở Kiều lại như vứt một đống rác.
Người sau ngã ngồi xuống ghế, thất hồn lạc phách, còn hoảng hốt hơn cả lúc trước nữa. “Cậu và Tống Tử Văn đều là những kẻ rác rưởi, hôi thối không ngửi nổi.” Lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Nghiệm Phóng tràn ngập vẽ coi thường.