Đó là một dãy số, không có tên, vô cùng quen thuộc. Tống Tử Văn ấn nút nghe máy, áp vào tai, nhưng không vội vàng lên tiếng. “Có phải A Dao bị anh đưa đi rồi không?!” Đầu bên kia có giọng điệu hung hãn, mang theo cả sự giận dữ và căm phẫn.
Là Nghiêm Phóng. Tống Tử Văn không hề đoán lầm. “Họ Tổng kia, anh câm rồi à?! Không biết nói à?!” “… Đúng vậy thì sao?” Anh trả lời câu hỏi đầu tiên của Nghiêm Phóng.
Có phải A Dao bị anh đưa đi rồi không? Đúng vậy thì sao? Nghiêm Phóng càng nắm chặt điện thoại hơn, đầu ngón tay tái xanh: “Anh đã làm gì cô ấy rồi?”
“Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng.” Cậu đã làm gì cô ấy rồi? Nghiêm Phóng bỗng nhiên trầm mặc, một lúc sau, hắng giọng, giọng nói có vẻ trầm thấp và chán nản: “Cô ấy… có sao không?”
“Cậu nghĩ sao?”
Bị tổn thương một lần, trái tim đã sớm nguội lạnh rồi. Lần thứ hai, chỉ sợ trái tim sẽ chết.
“Nghiêm Phóng, đừng có biển sự tham lam của cậu thành mũi tên đâm vào trong lòng cô ấy. Cô ấy… không chịu nổi sự giày vò như vậy thêm nữa đâu.” “Tổng Tử Văn, anh đang dạy dỗ tôi đấy à?” “Không, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, nếu không muốn nhìn thấy cô ấy tổn thương rơi lệ nữa thì hãy nhanh chóng dừng tay lại, đập tan ván cờ không thiết thực đó của cậu đi.”
Ánh mắt Nghiệm Phóng đột nhiên run lên.
Dường như Tống Tử Văn đã biết được gì đó, hoặc có lẽ anh chỉ đang thăm dò?
Cho dù là trường hợp nào thì hắn cũng không thể tùy tiện mở lời được, sẽ chỉ càng làm lộ rõ sơ hở ra mà thôi.
Nhưng Tống Tử Văn không có dự định dây dưa với hắn lậu thêm, “Cô ấy ở chỗ tôi rất an toàn, không còn sớm nữa, tôi tắt máy đây.” “Alo? Họ Tống kia?! Mẹ kiếp..” Lại dám cúp máy của hắn. Phịch! Đấm một cái lên vô lăng thôi còn chưa đủ, lại đập một đấm thêm nữa.
Mười phút sau, người đàn ông khôi phục lại tâm trạng.
Móc ra thuốc và bật lửa từ một chiếc hộp trong xe.
Cạch!
Lửa được châm lên, ngậm thuốc dựa sát vào, cùng với chấm sáng nhỏ lập lòe, làn khói màu trắng vấn vít bốc lên, nhanh chóng bao trùm khắp không gian xe.
Nghiêm Phóng hạ cửa sổ xe xuống, một làn gió nóng táp vào mặt. Trong phút chốc, chép miệng một cái, khẽ cười… Tống Tử Văn tắt đèn, rời khỏi phòng làm việc, cầm đồ ngủ đi đến phòng ngủ cho khách tắm nước lạnh qua loa.
Lau khô đầu, khẽ đẩy cánh cửa phòng ngủ chính ra, nhưng không bước vào, mà chỉ đứng bên cửa, nhìn thấy bóng người gồ lên ở giữa giường, rồi nhìn thấy bộ đồ ngủ màu hồng đã không còn ở bên cạnh gối nữa, còn bên kia là chiếc váy màu xanh nhạt của Nhiễm Dao, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Giống như lúc tới, khẽ đóng cửa lại, rồi lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm sau, Nhiễm Dao tỉnh lại giữa một mảng ánh nắng vàng rực rỡ. Môi trường vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, vô thức giơ tay lên che đi ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa vào trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy mí mắt truyền đến cảm giác đau đớn, ký ức quay lại, lúc này cô mới nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra những gì.
Sở Kiều và người phụ nữ đó tay trong tay với nhau, thân thiết gần gũi. Người phụ nữ đó nói, cô ta muốn kết hôn, nhưng sẽ không ngăn cản Sở Kiều qua lại với “bạn gái hiện tại”.
Nghiêm Phóng xuất hiện, cưỡng hôn… Cô chạy vào một con ngõ nhỏ đen kịt, suýt nữa thì bị một gã đàn ông trung niên ức hϊếp…
Sau đó, Tống Tử Văn đến, đưa cô về chung cư…
Nhiễm Dao ngồi dậy, vén chăn ra, không thèm mang dép đi trong nhà, mà mở cửa ra luôn, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách không có người.
Phòng bếp không có người.
Ban công cũng không có người.
“Tống Tử Văn… anh ra đây!”
Một lúc sau, vẫn không có ai đáp lại. Nhiễm Dao bỗng trượt người ngồi xuống sofa, hồi tưởng lại từng cảnh tượng xảy ra ngày hôm qua, cưỡi ngựa xem hoa, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh vừa máu chó lại vừa hoang đường. Bỗng nhiên, có tiếng chuông vang lên.
Cô chạy về phòng ngủ, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, không phải là Tổng Tử Văn. Đó là một dãy số lạ. Nhiễm Dao không muốn nghe máy, nên tắt đi ngay.
Ba giây sau, lại gọi đến tiếp. Đầu ngón tay khẽ trượt qua, chạm lên nút nhận cuộc gọi màu xanh.
“… Alo?”
“Xin hỏi, đây có phải là số của Nhiễm Dao, cô Nhiễm đúng không?”
“Đúng rồi, cô là…”
“Sở Bội, chị cả của Sở Kiều.”
Trong quán cà phê ở Tam Hoàn, không phồn hoa bằng khu vực trung tâm, nhưng bù lại rất yên tĩnh, vô cùng bí mật. Khi Nhiễm Dao đi taxi đến đây, đã là gần trưa.
Cái nắng gắt chiếu rọi xuống mặt đất, thời tiết nóng hừng hực khó chịu.
Cô cầm chiếc gương nhỏ, xác định chắc chắn đôi mắt sưng đỏ của mình sau khi trang điểm che đi thì không còn nhìn thấy rõ được dấu vết từng khóc sưng mắt lên nữa. Nhiễm Dao hít sâu một hơi, rồi mới đẩy cửa bước vào bên trong.
Tiếng chuông gió kêu đính đang.
Tiếng nhạc nhẹ du dương lẳng lặng bay bổng.
Cô chưa từng gặp Sở Bội, nhưng cũng có thể nhận ra được ngay từ cái nhìn đầu tiên, thực sự là đôi mắt đó quá giống với Sở Kiêu. “Chào chị.” Cô đi đến, khẽ lên tiếng.
“Cô là cô Nhiễm?” Người phụ nữ nhướng mày, động tác này khiến chị ta bỗng trở nên hiên ngang và lạnh lùng một cách thuần thục đến khó tả.
u phục màu đen, quy củ đúng mực, khiến người ta không nhận thấy có sự sai lầm nào. Trước đây từng nghe Sở Kiêu kể lại rằng, chị Cả của anh ta cũng là người trong nhà nước, năng lực công tác xuất sắc, nếu đặt trong thương giới thì hoàn toàn xứng đáng là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang tháo vát, đặt trong chính giới, đương nhiên cũng không thể coi thường. Nay được gặp rồi, đúng là phải cảm thán một câu: danh bất hư truyền.
“Đúng vậy.” Nhiễm Dao gật đầu.
Sở Bội càng cười tươi hơn, “Mời ngồi. Cô có muốn uống gì không?”
“Nước chanh là được.”
Nhân viên phục vụ thu menu lại, nói một câu “Xin chờ một lát”, rồi quay người đi. “Chị tìm tôi có chuyện gì không?” Nhiễm Dao thẳng thắn. Cô mệt rồi, không muốn thăm dò qua lại thêm nữa.
Sở dĩ cô đồng ý gặp mặt, chẳng qua cũng là vì phép lịch sự cơ bản nhất mà thôi. Sở Bội thấy biểu hiện của cô thì có chút bất ngờ, thẳng thắn không vòng vèo, không hề xấu hổ, cũng không lươn lẹo, càng không có ý nịnh nọt quá đáng.
Dù sao đi nữa, thân phận bây giờ của chị ta cũng là phụ huynh nhà trai, đáng lẽ ra phải biểu hiện cẩn thận tỉ mỉ nơm nớp lo sợ mới đúng chứ? Sở Bội thấy nghi ngờ.