Con Dâu Trời Phú

Chương 1111

Kết thúc cuộc nói chuyện với Khương Mỹ Linh, Đàm Hi liền gọi ngay cho Lục Chinh, nói cho anh biết sự tình về con gái từ đầu tới cuối một lần.

Anh chỉ trả lời bốn chữ: “Anh sẽ xử lý.”

Ba phần lạnh lùng, bảy phần nghiêm nghị.

Lúc này Đàm Hi mới yên lòng.

Trước mắt, thật sự không có ai thích hợp để xử lý chuyện này hơn Lục Chinh.

Quả nhiên, chưa tới hai tiếng, nhiệt độ đã hạ xuống, rồi sau đó, tin tức một minh tinh trẻ nào đó âm thầm kết hôn đã phân tán đi lực chú ý của cộng đồng mạng, đến lúc 5 giờ khi tan tầm thì tình trạng đã ở trong phạm vi khống chế, phỏng chừng không tới hai ngày là hoàn toàn bình phục như thường.

Đàm Hi vừa lướt weibo vừa làm việc, nhìn thấy vị trí hot search không ngừng giảm xuống mới an tâm thoát ra.

Lúc này, tiếng chuông di động lại vang lên.

Ấn nghe, tiếng cười trầm ấm của người đàn ông truyền sang, “Con gái của chúng ta thật đáng yêu.” Anh đã xem video đó không dưới mười lần rồi.

“Anh cố ý?” Đàm Hi nhíu mày, chuyện Hàn Sóc đã bị áp xuống nhưng video của Ngô Hạ vẫn còn đang treo trên bảng hot search – “Trong mắt cô bé có ngôi sao!”

“Yên tâm, đây đều là những tìm kiếm thông thường thôi, không còn ác ý gì hết, cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, có đôi khi áp chế quá tàn nhẫn sẽ bị phản tác dụng.

Đàm Hi suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, không thể đè ép một cái xong lại đè tiếp một cái nữa được, rất dễ tạo thành phản cảm cho cộng đồng mạng.

“Sự tình đã giải quyết giúp em rồi, định khen thưởng anh thế nào đây? Hử?” Lục Chinh tranh công.

“Cái gì mà giải quyết giúp em chứ hả? Con gái không phải con anh à?” Đàm Hi hừ lạnh. Đầu bên kia nghẹn họng một chút, “… Đương nhiên là của anh rồi!”

“Thế còn muốn khen thưởng gì không?” Đàm Hi hỏi lại.

“Không cần khen nữa, nhưng phải chúc mừng chứ.”

“Chúc mừng cái gì?”

“Chúc mừng… Hạ Hạ chỉ một lần đã nổi tiếng.”

Đàm Hi chắt lưỡi, “Có cũng nhiều quá nhỉ. Muốn cái gì, anh nói thẳng ra đi.”

Lục Chinh vốn dĩ muốn nói “em”, nhưng sợ dọa cô quá nên lời đến bên miệng lại đổi thành, “Tối nay đi ăn với anh.”

“Được.” Ăn bữa cơm thôi mà, vừa vặn công việc hôm nay đã xử lý gần như thỏa đáng rồi nên Đàm Hi liền vui vẻ đồng ý.

“Xuống đi.”

“Ha?”

“Anh đã tới của tòa nhà rồi.”

“Xem ra mưu đồ đã lâu.”

Đúng thế, đã lâu…

Thế nên, nhân viên của Thịnh Mậu hiếm khi nhìn thấy Boss về muộn suốt cả tuần này lại tan tâm đầu tiên, còn… ăn mặc cực kỳ xinh đẹp.

“Đàm Tổng đi hẹn hò a?”

“Có lẽ là hẹn… ba của lũ trẻ rồi.”

“Phụ nữ mạnh mẽ thật đúng không phải người thường, sau khi tăng ca cao độ còn có sức lực đi quẩy thế giới riêng của hai người nữa. Nếu là tối, cho dù tuyệt thế mỹ nam bày ra trước mặt thì tôi cũng chỉ biết ngủ như một con lợn thôi.”

“Lâm Diệu Diệu, xem ra cô rất biết thân biết phận mình đấy.”

“Aiken, đừng tưởng anh là tổ trưởng mà tôi không dám làm gì anh nhé!”

Đàm Hi vừa mới ra khỏi cửa xoay đã bị một bàn tay lớn ôm lấy eo, còn lén lút vuốt ve hai cái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt như cười như không của người đàn ông.

“Ban ngày ban mặt, Lục Tổng động tay động chân như thế có ổn không?”

“Lại thử gọi thêm một tiếng Lục Tổng nữa xem? Anh không ngại ở tại đây, trước mặt mọi người, hôn cho em phải khóc đâu.”

“Ngoan.” Giọng người đàn ông lập tức mềm xuống, ôm cô đi về phía xe, “Đổi xưng hô khác nào.”

“Xưng hô gì chứ?” Vẻ mặt Đàm Hi cực kỳ vô tội.

Gân xanh hằn trên trán Lục Chinh, “Đừng giả ngu, trước kia em gọi thế nào hả?”

“Trước kia? Em gọi là gì?”

“Đàm_Hi!”

Chớp mắt, “Ồ, nghĩ ra rồi, lúc đầu hình như em gọi anh là cậu theo Tần Thiên Lâm nhỉ?”

“À, em nói cái này khiến anh đột nhiên nghĩ ra vẫn còn món nợ chưa tính rõ ràng.” Người đàn ông cất giọng ấm trầm.

Tim Đàm Hi đập thình thịch.

“Trong bữa tiệc, em dạy con trai gọi anh là gì? Hả? Ông trẻ Hai?”

“Nghĩ kỹ nên giải thích như thế nào chưa?”

Đàm Hi hếch cằm lên, lạnh lùng hừ một tiếng, kéo cửa xe ra và ngồi vào, “Không cần giải thích gì hết, bởi vì… em cố ý!”

Lục Chinh nghiến răng, đi vòng về bên ghế lái, khí thế quanh thân chợt lạnh thấu xương, “Em! Muốn chọc tức anh?”

“Rất rõ ràng, không phải à?”

Ánh mắt Lục Chinh tối sầm lại, lập tức cúi người lấp kín cái miệng làm người ta tức chết không đến mạng kia.

“Ừm!” Đàm Hi đấm vào bả vai anh, nói thì cứ nói, tự nhiên đánh lén làm gì?

Kết thúc nụ hôn, người đàn ông thở ra sung sướиɠ, Đàm Hi mềm oặt dựa người vào ghế, thở phì phò, trừng mắt hung tợn với anh.

“Lần sau còn dám dạy vớ vẩn, có tin anh…”

“Anh làm sao?” Đàm Hi ngồi thẳng lên, không cam lòng yêu thế.

“Lần này hôn đến khi em khóc, lần sau chính là… làm em phải khóc.”

“…” Lão lưu manh.

Lục Chinh lái xe tới một nhà hàng Trung Quốc, cách tòa nhà văn phòng của Thịnh Mậu không xa, chỉ mười phút lái xe mà thôi.

“Mời hai vị vào trong.”

Sau khi ngồi xuống ghế rồi, Đàm Hi lấy điện thoại ra lướt weibo, click mở hot search “Trong mắt cô bé có ngôi sao”, lướt đọc bình luận, đại bộ phận đều khen Ngộ Hạ đáng yêu.

“Chỉ có tôi cảm thấy từ khóe mắt đến đuôi lông mày của cô bé này đều rất biết diễn xuất thôi sao?”

“Đôi mắt hạnh thật đẹp, con người còn lớn hơn trong trắng, thảo nào lại xinh xắn như thế.”

“Tạo dáng thật chuyên nghiệp, người mẫu tương lai!”

Lục Chinh đang xem thực đơn, thấy Đàm Hi nghịch điện thoại cũng không gọi cô, sau khi đặt vài món ăn liền trả lại menu cho người phục vụ.

“Xin hỏi anh có cần rượu không ạ?”

Lục Chinh hỏi Đàm Hi.

Cô liền lắc đầu, “Bỏ đi, anh còn phải lái xe.”

Trong mắt Lục Chinh hiện lên sự mềm mại, “Cứ vậy đi.”

“Vâng, xin hai anh chị chờ một lát ạ!”