“Em gái, em cũng vô tâm thật đấy nhỉ.”
Hàn Sóc tặc lưỡi, “Năm đó, Lục Thị khai chiến với Cố Thị, sau đó người bị thất bại lên tiếng kết thúc chiến dịch. Tiếp theo, Lục Chinh lại thu mua Đàm Thị nhanh như chớp, đổi tên là Bàn Quy.”
Đàm Hi gật đầu, đại chiến Cố Lục và việc thu mua lại Đàm Thị cổ đều biết cả, nhưng cụ thể thay tên đổi họ thành gì thì cũng không chú ý cho lắm.
Lúc đó, cô mang một cái bụng to, để đảm bảo sự khỏe mạnh cho thai nhi mà mấy tháng trời không chạm vào điện thoại hay xem tivi gì.
“Bản Quy, vừa khó nghe vừa khó viết, thật không biết tại sao lại lấy cái tên như thế chứ nhỉ?” Chớp mắt, có điều ám chỉ.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, “Nhể cái gì mà nhể? Có chuyện gì thì nói thẳng ra.”
“Bản Quy”, mong về, cậu nói xem ý của của Lục đại soái ca là gì nào?”
* Bàn Quy và Mong về là từ đồng âm trong tiếng Trung.
“… Mong về?”
“Mỗi lần vào mùa xuân, Ngô Việt Vương phi lại về Lâm An, Vương gửi thư nói rằng: “Hoa trêи đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về. Không ngờ Lục Nhị Gia còn có tiềm chất của hạt giống si tình như thế. Em gái à, phải biết quý trọng vào, bỏ qua cái thôn này là sẽ không còn cửa hàng nào nữa đâu.”
Thân người Đàm Hi chấn động.
Trời quang, mây trắng, đường lớn rộng mở. Chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe vù vù, chiếc xe thể thao vυ't qua, lưu lại một tàn ảnh. Nửa tiếng sau, chiếc Porsche dừng trước tòa cao ốc tài chính Trung Hoàn, công ty con của Ban Quy ở tầng thứ mười hai.
Cô cho xe vào bãi đỗ, tiến vào thang máy đi lên.
Tầng một… tầng tám… mười hai… Định!
Cửa thang máy mở ra, Đàm Hi giẫm lên giày cao gót cất bước đi ra.
Bàn lễ tân vừa vặn đặt ngay cửa vào, “Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
“Lục Chinh.”
Trong văn phòng.
Trần Khải: “… Tình hình công ty này cơ bản là như thế. Theo tư liệu trước mắt thì vấn để hẳn là nằm ở nội bộ.”
Lục Chinh dựa vào ghế giám đốc, nghe thấy thế cũng không hề cảm thấy kinh ngạc gì, dường như đã sớm dự đoán được rồi.
“Nói cái nhìn của cậu xem.”
“Chuột sa kho gạo, tuy rằng mỗi lần con chuột chẳng ăn được bao nhiều nhưng quanh năm suốt tháng như thế, cũng là một số lượng không hề nhỏ.”
“Biết làm như thế nào chưa?”
“Biết rồi ạ.” Trần Khải xoay người định đi, đột nhiên dừng bước, khẽ cắn môi, quyết định lại ngứa mồm một chút, “Boss à, thực ra anh và cô Đàm không nhất định…”
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên thay đổi, không khí lạnh như thể đóng thành bằng. Trần Khải vất vả lắm mới lấy ra được hết can đảm liền héo rũ trong nháy mắt, cầm tài liệu xám xịt rời đi.
Đến tận khi cửa đóng lại rồi mà vẫn cảm thấy sau lưng lạnh căm căm.
Đột nhiên, đầu vai bị đè xuống làm anh ta sợ tới mức run bắn người, da đầu căng ra.
“Thư ký Trần, đã lâu không gặp.”
Lập tức xoay người, Trần Khải nhìn Đàm Hi bằng ánh mắt như thấy ma, “Sao… sao cô lại ở đây thế?”
“Tìm người.” Còn tìm ai ấy mà, chẳng cần nói nhiều cũng biết.
Cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, động tác lật xem tài liệu của Lục Chinh cũng không dừng lại, chỉ trầm giọng nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra.
“Có chuyện gì?” Không hề ngẩng đầu lên.
Giầy tiếp theo, dường như người đàn ông phát hiện ra gì đó, chợt ngước mắt lên nhìn.
Người phụ nữ trẻ mặc váy đen quyến rũ đang lẳng lặng đứng trước bàn, dáng người thon thả, trang điểm tinh xảo, y như yêu tinh làm hại nhân gian, hoa lệ, tuyệt đẹp, câu hồn đoạt phách.
Hơi thở của Lục Chinh cứng lại.
“Cô tới đây làm gì?” Giọng nói lạnh như băng.
“Thăm anh.”
Người đàn ông nhướng mày.
Đàm Hi mỉm cười, hai bước tiến tới sát bàn, đôi tay chống lên mặt bàn, hơi ngả người về trước, “Sao hả, anh không tin à?”
“Chẳng phải hôm qua cô còn hỏi chúng ta có quen nhau hay không mà, giờ lại có ý gì đây?”
“Hôm qua do anh làm cho em quá tức giận nên em mới cố ý nói thế.”
Người đàn ông cười lạnh, ánh mắt trào phúng. Đàm Hi coi như không thấy, “Đại Điểm Điểm, trưa nay em mời anh ăn cơm.”
“Nơi công cộng, xin hãy gọi tôi là Lục Tổng.” Có nền nếp, lạnh lùng, nghiêm túc.
Người phụ nữ nhún vai, ánh sáng xẹt qua trong đáy mắt, “Ỷ anh là ở những chỗ không phải nơi công cộng thì em có thể gọi là Đại Điểm Điểm đúng không?”