Con Dâu Trời Phú

Chương 914

Ông Nhiễm hơi khựng lại, nói tiếp lời cô: “Được, vậy con gái ngoan chuẩn bị quà gì tặng cho ba nào?”

“Vỏ đạn”

Nghe nói rằng, thứ đồ này có thể tránh tà, hơn nữa còn là cô bắn còn thừa, không dám nhặt quá nhiều, chỉ tiện tay nhặt ba cái.

Bà Nhiễm nghe vậy cười nói: “Chỉ tặng cho bà con thôi à?”

“Vậy sao được chứ? Có quên ai cũng không thể quên mẹ yêu của con được!”

Bà Nhiễm cười tươi rạng rỡ.

Cuối cùng vẫn không tránh khỏi nhắc đến chuyện bảo cô về nhà.

“.. Cứ ở mãi ở nhà bạn như thế không hay lắm, ông bà nội đều nhớ con, con mau về nhà đi. Hơn nữa, con ở cách xa như vậy, ba mẹ không chăm sóc được cho con, nên cứ thấy thấp thỏm không yên”

Nhiễm Dao trầm mặc một lúc, chầm chậm đáp vầng.

Đầu bên kia, ông bà Nhiễm vui vẻ mừng rỡ.

Nhiễm Dao cũng cười, hít mũi, cô phát hiện ra mình cũng thấy hơi nhớ nhà rồi.

Cuộc gọi kết thúc, cô vẫn cầm chặt điện thoại, màn hình vẫn sáng, chưa khóa lại.

Có nên gọi điện cho anh ấy không?

Không băn khoăn quá lâu, Nhiễm Dao nhanh chóng đưa ra quyết định, cô nhấn gọi số điện thoại của Tổng Tử Văn.

Tút…

Một giây.

Ba giây.

Năm giây.

Mười giây.

Gần nửa phút trôi qua, Nhiễm Dao đã chuẩn bị từ bỏ thì tiếng tút biến mất.

Hai mắt cô chợt sáng lên, Nhiễm Dao mong chờ, cô nói: “A Văn, anh đang ở đâu?

“A Văn?”

“À ừm… Thị trưởng Tổng say rồi, chúng tôi không hỏi được địa chỉ nhà anh ấy, nếu cô rảnh có thể phiền cổ qua đây một chuyến được không?” Ngữ khí cung kính, nhưng lại tràn ngập vẻ tò mò.

“Địa chỉ”

“Tiểu Nam Quốc.”

Nhiễm Dạo nhanh chóng thay quần áo, mang điện thoại và túi xách.

Ra đường vào giờ này không dễ gọi xe, cô đặt được một chuyến xe trêи phần mềm gọi xe.

Vừa ra khỏi cổng, chiếc xe đó đã dùng trước mặt cô, thời gian vừa khớp, tâm trạng phiền muộn của Nhiễm Dao chợt bình phục lại.

“Cô gái, cô đi đâu?” Lái xe là một ông chú râu quai nón, gương mặt tươi cười, vô cùng nhiệt tình.

“Tiểu Nam Quốc”

Nụ cười trêи mặt ông chú lái xe chợt khựng lại trêи môi. Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng quái dị qua gương chiếu hậu.

Nhiễm Dao đang nhìn ra cửa sổ, không để ý đến phản ứng bất thường của chú lái xe.

“Cô gái khuya thế này còn ra ngoài, có việc gì cần làm à?”

“Vâng” Cô gật đầu mỉm cười, khí chất ổn định điềm tĩnh lộ rõ, “Cháu đến đón bạn trai”

Chiếc xe bình ổn đi trêи đường, lái xe không còn nhìn gương chiếu hậu nữa, cho nên Nhiễm Dao cũng không thể phát hiện ra được sự quái dị trong đôi mắt ông ta trong một khoảnh khắc nào đó đã chuyển hóa thành sự đồng tình sâu sắc.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại tại một câu lạc bộ náo nhiệt đèn màu rực rỡ.

Nhiễm Dao hơi ngẩn người: “Là ở đấy sao?”

Không đợi lái xe trả lời, cô đã nhìn thấy biển hiệu, đứng trêи góc độ chuyên nghiệp, thiết kế rất có cách điệu, chữ cuối cùng còn dùng chữ phồn thể, hơi có chút ý tứ khoe khoang, nhưng không thể phủ nhận nó có phong tình hơn chữ “quốc” giản thể rất nhiều.

Nhiễm Dao trả tiền cho chú lái xe, lễ phép cảm ơn, sau đó đẩy cửa bước xuống.

Diêm Hải đã đứng trước cửa hút ba điếu thuốc, vẫn chưa đợi được người.

Hắn ta có chút nóng nảy, không khỏi đi đi lại lại.

Nhưng nghĩ lại, hầu hạ cho tốt vị ở bên trong đó, sau này sẽ bớt được không ít việc ở phương diện thẩm định xét duyệt. Nếu đã làm được nhiều thứ hơn thế rồi thì sao còn để ý vài phút cuối cùng này chứ?

Diêm Hải rút bao thuốc ra, rút điếu thuốc thứ tư, ngậm trong miệng, đang định móc bật lửa thì đột nhiên…

“Anh là anh Diêm đúng không?”

Diêm Hải vô thức ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt có vẻ trẻ con. Cô gái nhỏ rất trắng trẻo, làn da nhẵn nhụi, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông.

Cho nên, dù có chưa trang điểm, chỉ để mặt mộc, cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy quá khó coi.

Hắn ta đã quá quen với những cô gái trang điểm tỉ mỉ cẩn thận, nhìn thấy vậy không khỏi thấy có vẻ mới mẻ.

Thời nay, người tình đã chuyển sang phong cách thanh thuần tươi mới rồi à?

Đáy mắt người đàn ông lóe lên sự hưng phấn, đánh giá nhìn Nhiễm Dao một lượt từ đầu đến cuối. Có lẽ là do bản tính thương nhân, trong mắt hắn ta bất giác hiện lên sự tinh anh minh mẫn, giống như… đang đánh giá một món hàng chờ định giá.

Nhiễm Dao không thích ánh mắt đó. Cô hơi nghiêng người, tránh né sự thăm dò của anh ta.

Diễm Hải nở nụ cười, ý tứ không rõ ràng. “Cô đến đón Thị trưởng Tổng?”

Lúc này Nhiễm Dao mới nhìn chính diện vào hắn ta, hỏi trực tiếp: “Tống Tử Văn đầu rồi?”

Diêm Hải nhíu mày, cảm giác có điều gì không đúng, nhưng lại không nói ra, “Ở bên trong, tôi đưa cô vào trong đó.”

Nhiễm Dao khẽ thẩm thì một tiếng, đi theo sau anh ta.

Tống Tử Văn đâu rồi?

Phân tích kỹ câu nói này, cuối cùng Diêm Hải cũng biết cảm giác kỳ lạ đó có từ đâu.

Cô ta lại dám gọi thẳng tên Thị trưởng Tổng, hơn nữa còn vô cùng tùy ý, có thể thấy không phải là một hai lần.

Không sợ đắc tội người bao cô ta hay sao?

Đôi mắt Diêm Hải hiện vẻ trầm tư, đánh giá địa vị của Nhiễm Dao ở trong lòng Tống Tử Văn, nhất thời thấy có chút hối hận, sớm biết thế này đã khách khí hơn một chút rồi.

Nhưng bây giờ cứu vãn còn chưa muộn.

“Cô họ gì?” Từ ngữ khí cho đến thần thái đều vô cùng cung kính.

So với biểu hiện khi nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Nhiễm Dao nhíu mày, không tiếp lời.

Cô đơn thuần chứ không ngốc, những trò con bò gió chiều nào che chiều đấy cô đã từng nhìn thấy quá nhiều khi bên ba mẹ cô rồi.

Trong lòng Diêm Hải khẽ lộp bộp, chẳng lẽ là đã gặp phải một “sủng phi” thật rồi hay sao?

Tiếp sau đó, hắn ta tập trung dẫn đường, không cố gắng có ý đồ muốn tiếp cận nữa.

Nhiễm Dao cũng không nói gì, đi theo hắn ta xuyên qua khu nghỉ ngơi chung, bên cạnh được thiết kế phòng xông hơi độc lập, quy cách một người, nhưng đi vào lại đa số đều là một nam một nữ.

Cô thu hồi lại ánh mắt, giống như bị bỏng.

Nơi này…

Sự lạnh lùng dâng lên nơi đáy mắt, trái tim Nhiễm Dao giống như rơi vào hầm bằng.

Diễm Hải thấy cô nhìn chằm chằm vào phòng xông hơi, rồi đột nhiên thu hồi lại ánh mắt, cho rằng bản thân đã đoán ra được gì đó, cười nói: “Nếu cô có hứng thú thì tôi có thể sắp xếp một phòng khác lớn hơn, bên trong còn có giường thủy tinh, tiện để… thể hiện”

Trong lòng Nhiễm Dao nhói đau, nhưng ngoài mặt cô vẫn không thể hiện điều gì.

Cô nói với bản thân mình, phải tin tưởng anh, tình cảm dù có kiên cố thế nào cũng không chịu nổi sự giày vò của nghi ngờ và suy đoán.

Như vậy, lúc này cô mới ngăn chặn được nỗi kϊƈɦ động đang dâng lên trong lòng.

Tin tưởng?

Hay là trốn tránh?

Chính bản thân Nhiễm Dao cũng không phân biệt rõ nổi.

Đôi mắt Diêm Hải hiện vẻ trầm tư, đánh giá địa vị của Nhiễm Dao ở trong lòng Tống Tử Văn, nhất thời thấy có chút hối hận, sớm biết thế này đã khách khí hơn một chút rồi.

Nhưng bây giờ cứu vãn còn chưa muộn.

“Cô họ gì?” Từ ngữ khí cho đến thần thái đều vô cùng cung kính.

So với biểu hiện khi nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.

Nhiễm Dao nhíu mày, không tiếp lời.

Cô đơn thuần chứ không ngốc, những trò con bò gió chiều nào che chiều đấy cô đã từng nhìn thấy quá nhiều khi bên ba mẹ cô rồi.

Trong lòng Diêm Hải khẽ lộp bộp, chẳng lẽ là đã gặp phải một “sủng phi” thật rồi hay sao?

Tiếp sau đó, hắn ta tập trung dẫn đường, không cố gắng có ý đồ muốn tiếp cận nữa.

Nhiễm Dao cũng không nói gì, đi theo hắn ta xuyên qua khu nghỉ ngơi chung, bên cạnh được thiết kế phòng xông hơi độc lập, quy cách một người, nhưng đi vào lại đa số đều là một nam một nữ.

Cô thu hồi lại ánh mắt, giống như bị bỏng.

Nơi này…

Sự lạnh lùng dâng lên nơi đáy mắt, trái tim Nhiễm Dao giống như rơi vào hầm bằng.

Diễm Hải thấy cô nhìn chằm chằm vào phòng xông hơi, rồi đột nhiên thu hồi lại ánh mắt, cho rằng bản thân đã đoán ra được gì đó, cười nói: “Nếu cô có hứng thú thì tôi có thể sắp xếp một phòng khác lớn hơn, bên trong còn có giường thủy tinh, tiện để… thể hiện”

Trong lòng Nhiễm Dao nhói đau, nhưng ngoài mặt cô vẫn không thể hiện điều gì.

Cô nói với bản thân mình, phải tin tưởng anh, tình cảm dù có kiên cố thế nào cũng không chịu nổi sự giày vò của nghi ngờ và suy đoán.

Như vậy, lúc này cô mới ngăn chặn được nỗi kϊƈɦ động đang dâng lên trong lòng.

Tin tưởng?

Hay là trốn tránh?

Chính bản thân Nhiễm Dao cũng không phân biệt rõ nổi.