Con Dâu Trời Phú

Chương 832

“Vậy em hỏi thấy nhé” Hai mắt Đàm Hi cong cong thành hình bán nguyệt, cổ chớp mắt, “Bộ trang bị này nặng bao nhiêu?”

Trong lòng Lục Chinh đang khóc thầm. Cô nhóc con này đang cố ý câu dẫn anh đây mà!

Thực sự là không dừng lại được một khắc nào hết.

Nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra, “Trung bình 25kilogam”

“Nặng vậy à? Thầy thấy em có vác được không?”

Lục Chinh nhíu mày, nhìn quét qua đôi tay nhỏ bé, đôi chân thon của cô, ừm… có chút đau lòng.

“Em có thể rút lui” Anh nói là lời thật lòng.

“Em không muốn rút lui”

“… Vậy thì đừng có kêu mệt”

Đàm Hi mỉm cười, “Thấy yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không đâu”

“Nhận lấy.” Anh nhấc bộ trang bị lên, ném cho cô, khí thế ban đầu rất mạnh, nhưng khoảnh khắc khi ném ra, anh lại âm thầm thu bớt lực lại.

Không nỡ…

Đàm Hi nhận lấy, nháy mắt với anh, xoay người chạy đi.

“A… Huấn luyện viên, em đến nhận trang bị”

Lục Chinh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

Lấy một bộ trang bị trong xe tải ra, cũng ném đi y như vậy, nhưng mà lực ném ra…

Dù sao khi cậu sinh viên nhận được túi trang bị thì suýt nữa trẹo lưng.

Cách đối đãi này đúng là khác xa nhau một trời một vực.

Phát đồ xong, mỗi người xách một túi trang bị, có người đặt dưới chân, có người đã đeo lên vai.

Đàm Hi đang cúi xuống kiểm tra, cũng may… là trang bị lính tốt.

“Này em gái, sao đồ của chúng ta lại không giống nhau nhỉ?”

Hàn Sóc cũng đang kiểm tra, lấy hết sức lực bưng một món đồ lên: “Đừng có nói với tớ cái thứ đồ chơi này chính là… súng máy trong truyền thuyết đấy nhé?”

“Chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi”

“…” Cuộc đời thật bị thảm.

Lúc này, giọng nói của Lục Chinh truyền đến…

“Có sáu loại trang bị, gồm lính tốt, lính mang súng trường, xạ thủ bắn súng liên thanh, xạ thủ phóng tên lửa 40, phó xạ thủ phóng tên lửa 40, phân chia ngẫu nhiên. Cho nên trọng lượng có chênh lệch nhau, bình quân mỗi người phải đeo 25 kilogam, loại ba người cuối cùng, bây giờ xuất phát!”.

An An và Đàm Hi đều là trang bị lính tốt. Hàn Sóc và Nhiễm Dao thì cực khổ hơn một chút. Một người mang trang bị xạ thủ. Một người mang trang bị của lính mang súng trường.

“Này này, rốt cuộc là các cậu có ổn không thế?” Thẩm Hàn ném trang bị trêи vai mình xuống, nhìn quét qua Hàn Sóc và Nhiễm Dao.

“Tự liệu lấy thân đi!” Hàn Sóc chớp mắt, tích cực cứu vãn tôn nghiêm.

“Không ổn lắm…” Tiểu Công Trúa mặt mày nhăn nhó.

Thẩm Hàn ném bộ trang bị của mình xuống đất, vác bộ trang bị của Nhiễm Dao lên vai: “Của tôi là trang bị lính tốt, đổi cho cô đấy”

Nói xong, cũng không biết Nhiễm Dao có đồng ý hay không, chạy ngay đi thật xa.

Hàn Sóc: “…”

Anh đây hối hận rồi, sớm biết thế này đã cóc cẩn cái tôn nghiêm chết tiệt kia nữa

Mặt trời dần lên cao, trời đã sáng rõ.

Mặt trời màu cam sẫm biến thành quả cầu lửa to, ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu khắp mặt đất.

Nhiệt độ bắt đầu tăng cao, gió cũng mang theo từng đợt khí khô nóng.

Chạy việt dã năm kilomet, chưa được một phần ba lộ trình mà mọi người đều đã mệt lử, mồ hôi thi nhau túa ra như không cần tiền.

“Đệch! Thế này hoàn toàn khác với chạy việt dã năm kilomet lúc trước mà!” Hàn Sóc với bình nước, ngửa đầu uống một ngụm to.

“Khụ khụ khụ..” Sặc nước rồi.

“Cậu uống chậm thôi” Đàm Hi nhíu mày, “Uống hết là không còn nữa đâu”

Câu trước là thiên đường, cầu sau rơi thẳng vào địa ngục.

Hàn Sóc: Mình còn không quan trọng bằng một bình nước hay sao?! WTF!

Mấy người Thẩm Hàn, Hứa Trạch đã chạy trước, nhóm bảy chỉ còn lại bốn người họ rề rà đi sau.

Đàm Hi đã sớm không còn thoải mái như ngoài mặt, tuy đều là chạy việt dã năm kilomet, nhưng lần này rõ ràng là mất sức hơn hai lần trước nhiều.

“Uống xong rồi thì đi tiếp thôi.”

Hàn Sóc thở hổn hển, hai tay chống đầu gối, cơ thể hơi cong lại, giống như cung tên bị ép cong xuống.

“Cho tớ thêm ba mươi giây nữa.”

“U”

Nhiễm Dao mím môi, quay về phía An An: “Nặng như thế thật à?”

“Bộ trang bị của xạ thủ bắn súng liên thanh, ngoài mặt nạ phòng độc, tay nải cơ bản ra, còn cần mang theo một khẩu súng cơ thường dùng trêи lớp, 300 viên đạn, 2 viên lựu đạn. Cậu nói xem có năng không?”

Nhiễm Dao nuốt nước bọt, “Vậy còn trang bị của lính mang súng trường.”

“Ngoài mặt nạ phòng độc, tay nải, công cụ tác nghiệp sĩ công, dụng cụ bộc phá (túi thuốc nổ hoặc ngư lôi), ngoài ra còn có 1 khẩu súng bộ bắn tỉa, 100 viên đạn, cộng thêm 4 quả lựu đạn. Khi đầy đủ trang bị, lính mang súng liên thanh có 6 quả, còn súng trường phải mang 8 quả lựu đạn”

Nhiễm Dao mắt chữ 0 mồm chữ A.

Như vậy tức là, bộ trang bị ban đầu của cô… còn nặng hơn cả bộ trang bị của Hàn Sóc à?!

Xem ra sau này phải đối xử với Thẩm Hàn tốt hơn một chút rồi.

A Di Đà Phật!

Ba mươi giây sau, bốn người tiếp tục cuộc hành trình.

7 giờ đúng, đã năm mươi phút trôi qua kể từ thời điểm xuất phát.

Vội vã đuổi theo, cuối cùng họ cũng đuổi kịp đại đội.

“Ấy… Họ đang tập trung lại làm gì thế kia?”

“Đến đó xem sao?

Mấy người tiến lên, khi nhìn thấy một con sông chảy xiết, bên tại là tiếng nước chảy róc rách thì họ đều ngây người ra đứng tại chỗ như trời trồng.

Một lúc sau, mới phản ứng lại….

“Fuck! Tình huống gì đây?” “Thế này thì ướt sạch mất à?”

“Không phải vậy chứ…”

Đàm Hi nhìn bốn phía xung quanh. Cô phát hiện ra bóng dáng Hứa Trạch, đứng bên cạnh là Thẩm Hàn và Tạ Từ, Trương Quán, Lưu Minh, Từ Dương.

“Tình huống gì vậy?” Đàm Hi đi đến.

Hứa Trạch đảo mắt, nhìn thấy cô liền thở phào, “Cuối cùng các cậu cũng đuổi kịp

“Qua sông thế nào bây giờ?”

“Nước quá sâu, dòng chảy lại xiết, không thể tùy tiện bơi qua được. Hơn nữa bốn người các cậu chưa đến, chúng tớ cũng không dám đi trước”

“Xin lỗi.”

Hứa Trạch xua tay, tỏ ý không sao cả, “Nhiệm vụ cấp bách lúc này là nhanh chóng qua sông”

“Những người trước đó qua sống thế nào?”

“Những người trước?” Hứa Trạch lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa có ai thành công”

Đàm Hi nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc.

Bao nhiêu người rồi mà chưa một ai qua sống được…

“Cậu nhìn thế núi xung quanh đi” Hứa Trạch chỉ về phía xa, “Còn chưa nói đến có qua sông được hay không, cho dù có qua được sống thì sang đến đó cũng không còn đủ sức để trèo núi tiếp được nữa.”

“Vậy dừng lại nghỉ ngơi, đợi hồi phục thể lực rồi xuất phát tiếp”

“Không thể được”

Đàm Hi nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bờ đối diện, bỗng nhiên khựng lại.

“Phát hiện ra rồi à?” Hứa Trạch nghiêng đầu, liếc nhìn cô.