Nói ra hết, khoảng ngăn cách nhỏ của hai người cũng biến đi mất…
Đàm Hi nằm trêи sofa, gác đầu lên đùi Lục Chinh, một tay chơi đùa chiếc điều khiển, tay còn lại theo mép ʍôиɠ, sờ lên ngực người đàn ông.
“Đừng quậy.”
“Chơi thôi mà… Đừng xem là thật.”
Lục Chinh cười một tiếng, “Em bắt một người đàn ông không xem sự trêu đùa của một người khác giới là thật sao?”
Đàm Hi vội vàng rút tay về, biện hộ ngay: “Ai trêu đùa anh chứ?”
“Em nói xem?” Như cười như không.
“Em chỉ sờ một chút thôi…”
“Sờ không được coi là trêu đùa?”
“Đương nhiên không tính!” Cô ngồi dậy, leo lên ngồi trêи đùi anh, chóp mũi của hai người đυ.ng vào nhau, trong mắt chỉ có nhau. Đàm Hi một tay để sau gáy anh, không cần dùng nhiều sức, kéo nhẹ, răng môi chạm vào nhau.
Lục Chinh vẫn bất động, đôi mắt đen như đá quý phát ra ánh sáng mờ, mang mùi vị của sự cấm ɖu͙ƈ, kìm nén, cố chấp, tựa như giếng cổ nghìn năm, nhìn không thấy đáy.
Đàm Hi cũng nhìn anh, như đối địch, lại như cố ý đấu tay đôi, trong đó sự tự tin mạnh mẽ ẩn bên trong khiến ánh mắt cô thêm phần quyến rũ, là vẻ đẹp khiến mọi người đàn ông đều khuất phục.
Ánh mắt anh trầm xuống.
Đàm Hi mỉm cười, ngắm nhìn.
Nụ hôn vẫn tiếp tục, tựa như trận đối đầu, xem ai giao nộp binh khí đầu hàng trước tiên.
Em không tin anh thật sự là một khúc gỗ! Đàm Hi hạ quyết tâm.
Nụ hôn di chuyển từ đôi môi mỏng mơn trớn lên đến sống mũi cao của anh, sau cùng đến giữa chân mày, sau đó từ từ trượt xuống mí mắt, “Thật đẹp…”
“Chỗ nào đẹp?” Anh khàn giọng.
“Đôi mắt.” Đen huyền khiến người khác không dám nhìn thẳng, giống như hai vòng xoáy nhỏ.
Nhìn vào ánh mắt hàm chứa ý cười của cô, Lục Chinh đột nhiên không nhịn nữa, đứng dậy, bế cô lên, mở cửa đi thẳng vào phòng ngủ.
Lại một trận mây mưa kiều diễm.
Khoảng một tiếng sau, Đàm Hi kêu dừng lại, yêu cầu nghỉ giữa hiệp.
Lục Chinh chưa tận hưởng đủ, nhưng cuối cùng vẫn tha cho cô, dù sao đây cũng là “nghỉ giữa hiệp”, có nghĩa là, còn có hiệp sau nữa.
Anh đứng dậy, khoác áo ngủ vào, lấy thuốc và bật lửa đi ra ngoài ban công.
Đàm Hi rút khăn giấy trêи tủ đầu giường ra lau, nghiêng đầu nhìn về phía chiếc gương soi thay quần áo cách đó không xa, trong gương phản lại bản thân với hai gò má đỏ bừng, mi mắt ngậm sương. Suýt chút nữa cô đã không nhận ra chính mình.
“Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc…
Thị nhi phù khởi kiều vô lực,
Thủy thị tân thừa ân trạch thì…”*
*Vua Hán trọng sắc đẹp, muốn có một người nghiêng nước nghiêng thành… Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa. Ấy là lần đầu tiên được thấm nhuần ơn vua.
Không hiểu sao, trong đầu liền hiện lên mấy câu như vậy.
Đàm Hi che mặt, lần này cô thừa nhận, đúng thật là cô chủ động trêu ghẹo, kết quả lại dẫn lửa vào người.
Chờ lấy lại được sức, cô lại xoa eo và bắp đùi, liếc nhìn điện thoại đặt bên cạnh, bây giờ vẫn còn sớm, hay gọi điện cho bà cụ nhỉ?
“Alo, bà ơi.”
“Hi Hi đó hả! Ăn cơm chưa?”
“Rồi ạ.”
“A Chinh có nhà không?”
“Dạ có, bà có muốn nói chuyện với anh ấy không?”
“Thôi, thôi, thôi, không cần đâu. Bà muốn nói chuyện với cháu~”
“Vâng, được ạ!” Cảm giác được người khác cần đến, tuyệt thật.
“Cháu đang làm gì đó?”
Đàm Hi suýt chút đã nói ra mình đang nằm trêи giường, may mà không hấp tấp, dừng lại chút, “Chơi điện thoại ạ.”
“Vừa đúng lúc. Tài khoản Weibo của bà sao không đăng nhập được vậy?”
“Có phải sai mật khẩu không?”
“Không… nó bắt bà gửi xác nhận gì đó…”
“À, vậy sao, cháu hiểu rồi. Trước tiên bà nhấn chọn nhận mã xác nhận…” Đàm Hi giải thích tường tận, giống như một cô giáo dạy không biết mệt.
“… Ôi! Được rồi, được rồi!”
“Bà lên Weibo làm gì vậy?”
“Bà theo dõi một cậu soái ca, tối nay 9 giờ livestream.”
Đàm Hi trầm ngâm, sao cô cảm thấy bà cụ còn bắt kịp xu hướng còn hơn cả mình?
Idol livestream? Tiểu soái ca á?
Chậc chậc…
Chẳng biết ông cụ Lục có ở bên cạnh không, xin hỏi diện tích ám ảnh trong lòng là bao nhiêu?
“Ôi, sắp bắt đầu rồi, không nói chuyện với cháu nữa.”
“Đợi đã!” Đàm Hi gọi bà.
“Hi Hi, còn chuyện gì sao?~”
Giọng điệu dễ thương không chịu nổi.
Trái tim thiếu nữ của Đàm Hi bị bà cụ làm cho đập liên hồi: “Khụ Khụ! Không có gì, chỉ muốn hỏi bà trở về không xảy ra chuyện gì chứ?” Ví dụ, có cãi nhau với ông cụ không?
“Không có, không có, ông bà vẫn ổn mà.” Đàm Thủy Tâm cảm thấy vui vẻ yên tâm, cô nhóc này vẫn nhớ đến bà, đến cả cháu gái ruột cũng không chu đáo đến vậy.
“Vâng, vậy thì tốt. Hôm Giao thừa, món quà mà Lục Chinh đem về nhà, bà… đã mở ra chưa?”
“Qùa? Hình như không có.”
Đàm Hi mím môi, che đi nụ cười lém lỉnh trêи môi, “Cái đó… bà có thể mở ra xem.”
“Sao cháu biết?”
“À, cháu cũng có mặt trong lúc chọn quà.”
“Cháu chọn giúp hả?” Bà cụ thấy vui mừng.
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Món quà của bà là do cháu chọn, của ông thì là kiệt tác của cô Bàng.”
“Cô Bàng? Là Thiệu Đình?”
“Vâng. Hôm đó tình cờ gặp nhau, bà có thời gian thì mở ra xem nhé. Nhưng quà của ông cụ thì nhớ phải kêu ông tự mình mở mới được.”
“… Ồ.” Đàm Thủy Tâm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý.
“Vậy thôi, không làm phiền bà xem livestream nữa. Xem xong nhớ gửi weibo nhé, cháu sẽ like.”
“Được, bye bye~”
Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi ôm lấy điện thoại tựa vào đầu giường, cô Bàng à, nếu cô muốn được nổi tiếng, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cô~
Đàm Hi vẫn chưa quên, lần trước gặp mẹ con nhà Cảnh Lan ở trung tâm thương mại, Bàng Thiệu Đình muốn chọn quà cho Lục Chinh đến nhường nào.
Xem ra cũng muốn ông cụ nhìn mình với con mắt khác.
Đàm Hi tự xưng “người tốt”, đương nhiên không ngại giúp cô ta một tay rồi.
Hề hề…