Hoa Gian Sắc

Chương 12: Quỷ Nước? (4)

Không kịp trở về cũng không sao, dù sao vốn dĩ nàng cũng chẳng muốn trở về.

Tuy rằng… Những người khác trong quận thành sẽ không nghĩ như vậy.

Tạ Minh Cẩn nghĩ về một số cố nhân, không khỏi bật cười.

Kỳ thật thời niên thiếu của nàng ở quận thành cũng không lâu.

Những cái đó so với thời gian ở đô thành khó có thể quên được.

————————

Tạ Minh Cẩn không ngờ mình đã tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, một hồi sau mới nghe được tiếng mưa bên ngoài đang nhỏ dần, nhưng lại có sấm sét ầm ĩ. Sắp có trận mưa thứ hai sao?

Nhìn thoáng qua bên cạnh thì thấy Thược Dược đã ngủ say trên chiếc giường nhỏ, nàng cẩn thận phủ thêm một lớp áo bên ngoài rồi bước ra cửa. Vốn là đã có chút mê man, mệt mỏi, gió mang theo chút hơi lạnh và hơi thở của núi rừng, làm cho nàng có cảm giác mới mẻ, đột nhiên cảm thấy thật thanh tỉnh.

Cũng nhân lúc tia chớp xuất hiện, nàng nhìn thấy được cảnh tượng mông lung ở ngọn núi đằng xa.

Đột nhiên nàng ngẩn ra, tuy hẻo lánh, nhưng hôm qua mưa to làm nàng không rảnh rỗi quan sát chi tiết. Bây giờ khi ánh chớp lóe lên, nàng liền nhìn thấy phía sau cánh rừng có một hồ nước không lớn không nhỏ, bên trên mặt hồ nước có một đoàn màu trắng lơ lửng, phía trên đầu là từng tia chớp lóe hiện, cũng không biết nó là cái gì, bởi vì không thể nào nhìn rõ được.

Tạ Minh Cẩn xoa nhẹ hai mắt, nhìn kĩ lại lần nữa, thật sự đó là một bóng người màu trắng.

Vừa nhìn liền cảm thấy vừa đột ngột lại u ám, hơn nữa phía ngoài bóng trắng kia còn có một tầng ánh sáng mờ nhạt, làm cho da đầu người tê dại, cảm thấy rất thần bí quỷ dị.

Quỷ? Quỷ nước sao?

Hơn nữa... Đó là cái gì?

Cây cối sợ hãi, hình ảnh mờ ảo lóe lên.

Tạ Minh Cẩn nghi ngờ, nhưng rất nhanh ánh sáng sấm sét vụt qua, tầm mắt lại u tối. Nàng không đánh giá chính xác cái bóng vừa loé lên trong rừng có phải dã thú hay không.

Dã thú xuất hiện trong rừng cũng không phải chuyện lạ, chỉ là khoảng cách này hơi gần khách điếm một chút, hơn nữa cái bóng màu trắng trôi trên mặt hồ kia làm nàng bất an.

Nếu để cho Thược Dược nhìn thấy, chắc chắn sẽ hô to là có quỷ.

Mặc dù Tạ Minh Cẩn nghĩ như vậy nhưng vẫn nhìn về phía bên kia, nhìn kĩ lại khi có ánh sáng sấm sét, có lẽ sẽ thấy rõ hơn...

Chợt nàng nghe được tiếng cửa phòng cho khách cách vách ban công mở ra, sau đó thấy Từ Trường Bạch, người sau xoa mắt như nhận thấy được cái gì đó, hắn ta quay đầu ra nhìn.

Ngày thường Từ tiên sinh đoan chính nhã lễ này, dường như còn mang theo một chút vẻ ngốc khờ khi tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Thoáng chốc nàng nhớ tới ba tháng trước, vị Từ tiên sinh phong trần này cũng tới trong trang với dáng vẻ mệt mỏi như này.

Có thể nói phong thái hắn ta cực kỳ mê người.

Khi đưa người này đến trước mặt nàng, nàng lại coi trọng hơn, cũng không tính là nàng có con mắt tinh tường biết nhìn người.

Bốn mắt nhìn nhau, Từ Trường Bạch vội thu hồi ánh mắt đang đặt trên y phục mỏng manh lả lướt trên người nữ tử, đầu tiên là biểu cảm hắn ta trầm xuống, sau đó hạ giọng nói một câu: “Thất lễ rồi.”

Rồi sau đó xoay người sang chỗ khác.

Tài hoa phẩm học nổi bật, nhưng đối nhân xử thế còn khá ngây ngô, chung quy cũng phù hợp xuất thân nhà nghèo của đối phương.

Sớm đã điều tra hoàn cảnh đối phương nên Tạ Minh Cẩn nhẹ nhàng đóng đai lưng lại, cũng hạ giọng trả lời: “Không sao.”

Sau đó trở về phòng.

Nàng không quan tâm sau đó Từ Trường Bạch sẽ có phản ứng gì, dù sao nàng cũng mệt mỏi nên cần ngủ một giấc để hồi sức.

Chẳng qua không hiểu tại sao nàng lại mơ thấy một cái thùng tắm, vết đao, con kiến, con ruồi, lại còn có một cái bóng trắng đang trôi nổi trên mặt hồ nữa.