55.
Không hổ là bác sĩ Ngụy, đến cả mấy cái tài nguyên phim ảnh này cũng kiếm được hàng chất lượng tốt nhất.
Chất lượng hình ảnh HD 1080p, phim Âu Mỹ, dáng người diễn viên không tồi, đường nét cơ bắp rõ ràng, mấu chốt là giá trị nhan sắc của công và thụ đều cực cao, loại phim ở trên những trang web đen thật sự không có cửa so được.
Theo giải thích của Ngụy Nam Lâm, cốt truyện là tiểu thụ ra ngoài uống rượu với đàn ông bị bạn trai bắt được, ghen tuông, bị trừng phạt.
Tiếng hai khoang miệng cọ xát nghe có hơi xấu hổ.
Tuy tôi chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng cổ họng vẫn theo phản xạ hơi nghẹn lại, nhìn vẻ mặt của tiểu công trông rất thoải mái, là sự thoải mái phát ra từ tận nội tâm.
Tôi không chắc Ngụy Nam Lâm có thích hay không.
Xem được một nửa, tôi liếc mắt quan sát phản ứng của anh ấy...
Bộ dạng không khác gì lúc xem phim phóng sự, thân dưới không hề có phản ứng, thậm chí còn vừa xem vừa nhàn nhã bóc hạt hồ đào trên bàn.
Bình tĩnh không khác gì mấy cụ ông xem phim "xiếc"!
Anh không thấy mình đang làm cho tiểu thụ ra sức rêи ɾỉ kia thất vọng à?!
Ngụy Nam Lâm cũng nhìn tôi, hơi mỉm cười.
Đây là muốn ám chỉ cái gì?
Rốt cuộc là anh ta có thích hay không?!
Ngụy Nam Lâm giơ mấy hạt hồ đào trong tay ra: "Muốn không?"
"... Muốn."
Ngụy Nam Lâm rót thêm cho tôi nửa cốc nước ấm.
Tôi cầm cốc lên, nghĩ đến những chuyện không thể miêu tả có khả năng lát nữa sẽ xảy ra, quyết định chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
Không thể canh lúc mấu chốt mà buồn đi WC được!
Mất hứng lắm.
"Sao không uống? Nóng quá à?" Ngụy Nam Lâm chạm tay vào cốc, "Uống nhiều nước lên chút, da và môi em khô khốc rồi."
Tôi đành phải cầm cốc nước lên, nói sang chuyện khác: "Vừa rồi tiểu công nói câu gì đó?"
Ngụy Nam Lâm dùng một ánh mắt ý vị sâu xa nhìn tôi, khóe môi hơi cong lên: "Em có chắc chắn muốn biết không?"
Tôi hoài nghi: "Đen tối lắm hả? Anh ngại phiên dịch à?"
"Có hơi hơi." Ngụy Nam Lâm nhặt một hạt hồ đào lên nhai, "Lát nữa trước khi đi ngủ anh nói cho em biết."
Nói lúc nào không nói, sao lại nói trước khi đi ngủ?
Ám chỉ!
Chắc chắn là ám chỉ!
56.
Hơn 9 giờ, ánh đèn ở các ô cửa sổ tắt dần, toàn thành phố bước vào thời gian nghỉ ngơi, 007 cũng chui vào ổ của nó.
Hả? Sao nó cũng ngáy to thế?
Rung cả trời!
Ngụy Nam Lâm giải thích: "Tính cách và thói quen của chó có xu hướng giống với chủ nhân của nó, em không biết à?"
"....."
Tôi vẫn còn rất tò mò câu ban nãy tiểu công nói rốt cuộc là câu gì, mà nói xong tiểu thụ bỗng "gâu" một tiếng.
Tuy chỉ là phim sεメ nhưng mong muốn nghe hiểu lời thoại cũng là một sự tôn trọng dành cho diễn viên.
"Anh nói cho em biết luôn đi, lát nữa sợ lại quên mất."
"Không quên được đâu." Ngụy Nam Lâm đối diện với tôi, hình như có hơi xấu hổ, tần suất chớp mắt cao hơn bình thường, lại bắt đầu bóc hạt hồ đào tiếp.
Tôi thở dài: "Anh cũng nghe không hiểu đúng không?"
Ngụy Nam Lâm hơi nghiêng người, nói thầm vào tai tôi: "Có muốn anh đi vào không? Nếu muốn thì bắt chước cún con kêu một tiếng đi..."
Tôi đứng hình.
Hình ảnh trên màn hình là cảnh tiểu công nắm tóc tiểu thụ, bộ dạng ngả ngớn kiêu căng.
Bộ dạng Ngụy Nam Lâm lúc nào cũng dịu dàng như nước, thanh âm nhẹ nhàng nói những lời này, không khác gì lúc dỗ tôi đi làm việc nhà hoặc tưới cây vậy.
Ngụy Nam Lâm mỉm cười nhét một hạt hồ đào vào miệng, quay sang tiếp tục xem phim.
Tôi học theo tiếng của 007, "gâu" một tiếng.
Ngụy Nam Lâm sặc hạt hồ đào, dù đã vội vàng lấy tay che miệng nhưng vẫn bị phun một ít mảnh vụn ra đất.
Anh ấy hốt hoảng uống một ngụm nước rồi cúi người lau sàn nhà.
Tôi để ý thấy hầu kết đối phương lăn lộn liên tục, hai bên vành tai phiếm hồng, đang có xu hướng lan xuống hai gò má.
Không biết là xuất phát từ tâm tình gì, tôi đặt tay lên vị trí trái tim của anh ấy, giữ im mấy giây.
Anh ấy rũ mắt nhìn tôi, không có động tác nào khác, cũng không nói gì.
"Tim anh đập thật nhanh."
Ngụy Nam Lâm bỗng tắt TV, đứng dậy: "Em đi cùng anh qua đây."
57.
Tôi ở nhà Ngụy Nam Lâm đã lâu mà hôm nay mới phát hiện bên dưới giường ở phòng ngủ ẩn giấu "huyền cơ", phải xốc nệm lên mới thấy.
Gập đôi nệm lại, lộ ra bốn ngăn để đồ, xếp chủ yếu là chăn bông và quần áo trái mùa, tủ quần áo của bác sĩ Ngụy vốn to nên chỗ này để cũng không nhiều đồ lắm, chỉ cất đồ ít dùng và một số đồ không được để cho ai biết.
Ví dụ như đồ dùng tình thú ban đêm.
Tôi nhìn thấy một cái hộp dán nhãn chuyển phát nhanh màu đen, bên trong là một vài món đồ chơi chạy bằng pin.
Tôi thà tin mẹ tôi đang mang thai đứa em cũng không dám là tin bác sĩ Ngụy sẽ mua mấy thứ đồ này!
Chòm sao Bọ Cạp này giấu kỹ quá rồi đó!
"Anh mua hả?" Tôi lấy từ trong hộp ra một cái đuôi thỏ lông xù xù, nắm thử trong lòng bàn tay, xúc cảm thoải mái ngoài ý muốn, giống như mấy món đồ trang trí của đồng nghiệp hay treo ở balo.
Ngụy Nam Lâm gật đầu, mỉm cười nói: "Lần trước lúc mua đồ chơi cho 007, ở mục "đề xuất mua hàng" có hiện ra mấy thứ, anh bấm vào thử, rất thích."
"....."
Tôi chăm chú nhìn bác sĩ Ngụy.
Vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ, nhưng hình tượng cao lãnh cấm dục đã rơi rớt vỡ nát đầy dưới đất.
Ngụy Nam Lâm có vẻ cũng xấu hổ nên né tránh ánh mắt của tôi.
Bầu không khí đầy gượng gạo, còn tôi vẫn đang trong trạng thái shock tạm thời, theo phản xạ hỏi: "Anh thích mấy thứ này?"
"Cũng bình thường..." Ngụy Nam Lâm cúi đầu, lí nhí trả lời, "Vừa rồi chẳng phải em..."
Nói được một nửa, nửa câu còn lại bị nuốt mất.
Tôi giơ một món đồ nhỏ có vẻ chạy bằng điện lên, hỏi: "Anh hay dùng mấy thứ này lắm à?"
Ngụy Nam Lâm mãnh liệt lắc đầu, mắt trợn tròn: "Không có! Thật sự là mới mua không lâu, em có thể kiểm tra lịch sử mua hàng."
Tôi tạm thời tin lời anh ấy, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Vì sao lại mua mấy thứ đồ này?"
Ngụy Nam Lâm dời tầm mắt ra hướng khác, muốn nói gì đó lại thôi, hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi, tới tới lui lui mấy lần mới lẩm bẩm được một câu: "Muốn cho em dùng..."
!!!???
Máu nóng bốc lêи đỉиɦ đầu! Huyết áp tăng vọt!
*** Hết chương 25